Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102: Thao Thiết 2

Chương 102: Thao Thiết 2 Chương 102: Thao Thiết 2Chương 102: Thao Thiết 2

Đỗ Cách cũng rất bất đắc dĩ, hắn không phải không muốn đâm vào chỗ khác, nhưng mà Thao Thiết thật sự không giống người thường, sau lưng nó toàn là vảy, chỉ có nhược điểm duy nhất này, thiên phú chiến đấu chỉ dẫn hắn, hắn vô cùng tự nhiên mà tấn công vào sơ hở này.

Oa!l

Thao Thiết ngẩng đầu, phát ra tiếng trẻ con kêu thảm thiết, không thèm quan tâm Vương Tam đã đến bên miệng, quay phắt người lại quơ trảo vồ về phía Đỗ Cách.

Đỗ Cách lui nhanh ra sau, rút thanh kiếm vừa mới đâm vào khe mông kia ra.

Oa!

Lại một tiếng hét thảm vang lên.

Thao Thiết hoàn toàn quên mất con mồi trước đó, hai mắt phun lửa, nhào về phía Đỗ Cách, vừa trảo vừa cắn, phía sau của nó lại đang nhỏ máu, máu rơi xuống đất thành một vệt dài.

Đỗ Cách tránh né vài lần, nắm chắc cơ hội, quét một kiếm về phía cổ của nó.

Keng!l

Đốm lửa vang tứ tung, trường kiếm bị mẻ, Thao Thiết lại không hề bị thương chút nào.

Thao Thiết bị chém trúng, phản ứng đầu tiên của nó là hoảng sợ, sau đó ánh mắt toát ra vẻ vui mừng, nó rít gào, vỗ móng vuốt đập về phía Đỗ Cách.

Đỗ Cách lách người tránh đi, muốn vòng ra sau lưng, tiếp tục tấn công sơ hở của nó. Thao Thiết đã bị thiệt một lần, dùng tốc độ nhanh nhất xoay quanh theo Đỗ Cách, từ đầu đến cuối đều bảo đảm đối mặt với Đỗ Cách.

Sau khi biến thành Thao Thiết, Phùng Cửu cũng đã gần như có thể theo kịp tốc độ của Đỗ Cách, một người một thú, không ngờ lại xoay mòng mòng tạo thành tàn ảnh ở trong sân.

Đỗ Cách thấy không thể nào phá hủy lớp phòng ngự của Thao Thiết, Đỗ Cách không khỏi hô to:

"Vương Tam."

Vương Tam lấy lại tỉnh thần, còn có chút sợ hãi sờ đầu mình, vội vàng nói:

"Ta thích Thao Thiết nhất, không phải ngươi muốn ăn ta sao? Lại đây đi, ta cho ngươi ăn, rõ ràng lúc nãy ngươi còn đuổi theo ta, tại sao bây giờ lại xoay vòng vòng với người khác rồi. ."

Kiều chỉ sợ hãi có thể ảnh hướng đến bất cứ sinh vật nào.

Vương Tam vừa mới mở miệng, Thao Thiết đột nhiên giật mình, không ngờ lại bỏ Đỗ Cách lại, quay đầu chạy ra khỏi sân.

Bản năng của hung thú làm nó chỉ muốn thoát khỏi quái vật làm nó cảm thấy sợ hãi.

Rầm!

Khi đối mặt với Đỗ Cách, một khi nó xoay người, vậy thì không còn cơ hội nữa.

Phụt!

Trường kiếm lại đâm trúng bông cúc kia lần nữa.

Lần này, vì Kiều Chỉ sợ hãi, dù Thao Thiết rất đau cũng không dám quay đầu tiếp tục đánh nhau với Đỗ Cách, nó vừa kêu thảm thiết vừa chạy như bay về phía trước.

Đỗ Cách đuổi sát theo phía sau, đâm hết lần này đến lần khác. Thấy Thao Thiết bỏ chạy, Vương Tam nhanh chóng đuổi theo, hắn ta phải bảo đảm bản thân có mặt ở đó.

Nếu không Kiều chi sợ hãi sẽ mất đi hiệu lực.

Thấy hai người đều đã đuổi theo, Phùng Trung bị rớt lại phía sau cũng không hề do dự giơ trường kiếm đuổi theo.

Tuy rằng thuộc tính của hắn ta đã tăng cao rất nhiều, nhưng lại thao túng quá ít sự kiện lớn, dù xếp hạng chín trong khu mô phỏng nhưng cũng không phải là đối thủ của mấy người giang hồ này, huống chỉ hắn ta còn không có kỹ năng tấn công.

Lỡ như mấy tên bị Phùng Thất ăn hiếp đột nhiên phản bội, người bị xử lý đầu tiên chính là hắn ta.

Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, từ sau khi bại lộ thân phận và từ khóa, hắn ta chỉ còn một con đường duy nhất chính là ôm lấy cái đùi to Đỗ Cách này. ...

Trong nháy mắt.

Ba người một thú đã chạy ra khỏi sân, chạy đến đường lớn.

Đám người còn lại không còn bị Vương Tam áp chế, đều khôi phục lý trí.

Hung thú đột nhiên xuất hiện đã điên đảo hoàn toàn nhận tri của mọi người về thế giới này.

Hàn Tá nhìn về phía Cao Dung, chần chừ một lúc nói:

"Cao đạo trưởng, tha cho chúng ta một lần đi, được không?"

"Đừng chạy, các ngươi đầu hàng Phùng Thất đi thôi!”

Cao Dung nhìn mấy người Hàn Tá, đột nhiên không có hứng thú nữa, thu kiếm về, khuyên nhủ:

"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, đối nghịch với hắn thì chỉ có một đường chết, nếu đầu hàng thì có lẽ còn có đường sống, Thao Thiết xuất hiện, thế giới này thật sự thay đổi rồi."

Nói xong.

Cao Dung không thèm để ý đến mấy người Hàn Tá, tung người nhảy lên trên tường, nhìn ra xa xa, hiện tại hắn ta càng muốn biết kết cục của Thao Thiết hơn là để ý đến mấy người Thiết Chưởng Bang này.

Đỉnh Vạn Kiệt, Nhiếp Mông, Hạ Minh Lương cũng nhảy lên tường theo.

Mấy người Hàn Tá quay mặt nhìn nhau, không ngờ cũng không tranh thủ cơ hội này để bỏ trốn. ...

Thao Thiết đâm đầu bỏ chạy lung tung, các bá tánh ở hai bên đường đều la to né tránh.

Đỗ Cách ở đằng sau nó, liên tục lóe lên đâm vào người nó.

Nếu thả chạy một tên da dày thịt béo như thế này, hắn sẽ không ngủ ngon được.

Thao Thiết kêu la thảm thiết suốt dọc đường bỏ trốn, máu chảy khắp nơi.

Vương Tam tụt lại ở đằng sau rất xa, gân cổ lên dùng âm thanh để áp chế Thao Thiết:

"... Tên dã thú làm ta ghê tởm nhà ngươi, có phải ngươi rất hưởng thụ việc hắn ta dùng kiếm thọc ngươi không hả? Ở trước mặt bao người, còn kêu đến dâm đãng như thế. ."

Bà nội cha nó!

Đỗ Cách đang đuổi giết Thao Thiết câm nín cạn lại, tên biến thái chết tiệt, CMN ngươi không thể nói tiếng người được đúng không?
Bình Luận (0)
Comment