Chương 103: Thao Thiết 3
Chương 103: Thao Thiết 3Chương 103: Thao Thiết 3
Thấy tổ hợp kỳ lạ này chạy đi, các bá tánh vây xem đều ngạc nhiên than thở, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ con phố đều yên lặng.
Nghênh Xuân Lâu.
Một thị nữ vô cùng xinh đẹp đứng ở lầu hai, xuyên thấu qua khung cửa sổ nhìn thấy Thao Thiết đáng thương đang bỏ chạy thục mạng và Phùng Thất vô cùng hung ác kia, theo bản năng che mông lại, nàng nuốt nước bọt, đột nhiên quyết định không cần đi tranh thứ hạng khu mô phỏng øì hết.
Thật ra thì ngoan ngoãn ở trong khu mô phỏng chờ nó kết thúc cũng là một quyết định không tệ
Không đúng, còn phải đổi một thành thị không có Phùng Thất mới được.
Giữ gìn không thể nào phát sinh ra kỹ năng tấn công hung ác như thế, từ khóa của Phùng Thất chắc chắn là đáng khinh hay là tàn bạo gì đó. Dù có là loại từ khóa này thì nếu muốn diễn sinh ra kỹ năng tà ác như thế, e là hắn cũng phải từng làm ra loại chuyện tương tự mới được
Tuyệt đối không thể ở chùng thành thị với tên biến thái này. ...
Lần náo động này kéo dài gần hai phút.
Vị trí quan trọng bị thương nặng, Thao Thiết đang điên cuồng bỏ trốn đột nhiên thu nhỏ lại, dần dần khôi phục lại vẻ ngoài của Phùng Cửu.
Trong lúc biến thành Thao Thiết, quần áo của Phùng Cửu đã bị xé rách từ lâu, sau khi khôi phục hình người, toàn thân trần truồng tràn đầy hoa văn Thao Thiết đen thui, thân dưới còn chảy máu liên tục, bước chân khi chạy trốn cũng thất tha thất thểu.
Đỗ Cách dừng lại không đuổi giết nữa, hắn tấn công nhược điểm của Thao Thiết thì không có gì, nhưng giữa đường giữa sá, dùng kiếm đâm vào hoa cúc của một thằng ông thì hình như không được nhân đạo cho lắm.
Hắn theo quán tính mà quên mức đâm mạnh sau lưng còn có thể đâm vào nơi khác.
Khi hoa văn Thao Thiết càng lúc càng nhạt, cuối cùng biến mất khỏi cơ thể của Phùng Cửu, cuối cùng hắn ta cũng không chịu đựng được nữa, bịch, ngã quy xuống mặt đất.
Đỗ Cách cầm kiếm đề phòng nhìn Phùng Cửu đang hấp hối, không dám đến gần, sợ hắn ta lại còn có chiêu gì khác.
Nhưng hắn đã nghĩ nhiều rồi, Phùng Cửu chỉ là gian nan giơ tay ra sau người sờ soạng một lúc, nhìn thấy vết máu trên tay, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vừa xấu hổ vừa tức giận giãy giụa ngẩng đầu lên, cuồng loạn nói:
"Phùng Thất, ta và ngươi không đội trời chung, đừng để cho ta biết ngươi ở trong hiện thực là ai..."
"Biết thì sao chứ, ngươi dám nói cho mấy người trong hiện thực biết ngươi chết như thế nào sao?”
Đỗ Cách theo thói quen bắt đầu trào phúng.
Phùng Cửu đột nhiên im bặt, hắn ta chỉ vào Đỗ Cách nói:
"Ngươi... ngươi..."
Phụt!
Phùng Cửu phun ra một búng máu tươi, hắn ta run rảy vài cái, nằm trên mặt đất trợn trắng mắt không nhúc nhích nữa, vẻ mặt của hắn ta dừng lại ở hình ảnh xấu hổ bực bội, tức giận, không cam lòng, oán hận, giải thoát, vân vân, không có cái gì là không có.
Đỗ Cách sửng sốt, nhìn gương mặt như biểu đồ hình quạt của Phùng Cửu, cũng không biết hắn ta bị hắn làm cho tức chết hay là xấu hổ chết nữa. Nhưng mà.
Ngay lúc Phùng Cửu chết đi, Đỗ Cách có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, thuộc tính của hắn đã được tăng cao rất nhiều.
Hắn không biết được quy tắc của khu mô phỏng, không rõ là vì hắn đâm sau lưng Thao Thiết rất nhiều lần, bảo vệ mạng sống của bá tánh Lư Dương Thành nên thuộc tính tăng lên, hay là vì hắn chén giết tuyển thụ nên khu mô phỏng khen thưởng cho hắn...
Nhưng Đỗ Cách đoán có khả năng cao là lý do thứ hai hơn.
Trong mấy loại trò chơi sinh tồn như thế này, sau khi giết được kẻ địch đều có thể nhặt vật phẩm bị rơi ra, ở trong khu mô phỏng không thể nhặt vật phẩm được, cho một ít khen thưởng cũng là bình thường, nếu không sẽ thiếu động lực cạnh tranh!
Thấy Phùng Cửu đã chết trước mặt hắn, tuy rằng biết hắn ta chỉ bị loại ra ngoài nhưng trong lòng Đỗ Cách vẫn nảy sinh ra chút cảm giác buồn bã mất mác, giống như thật sự đích thân cướp đi sinh mạng của một người vậy, cảm giác này khác hoàn toàn với lúc giết NPC trong khu mô phỏng.
Hắn bĩu môi nghĩ thầm, một cái khu mô phỏng mà thôi, làm thật như thế làm gì?
Dùng cách thức này để loại đối thủ, không sợ tuyển thủ sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý sao?
Rốt cuộc thì thế giới bên ngoài là như thế nào vậy!
Đỗ Cách chỉ cảm thán trong chớp mắt, Vương Tam đã chạy đến nơi, hắn ta nhìn Phùng Cửu đã chết đi, cẩn thận hỏi:
"Thất ca, hắn chết rồi hả?"
"Ừ."
Đỗ Cách gật đầu.
Vương Tam không có nhiều chuyện để cảm thán đến thế, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vẻ may mắn:
"Má ơi, nguy hiểm chết mất, sao lại có thể có loại kỹ năng thái quá như kiểu biến thân thành Thao Thiết này chứ? Làm sao mới có thể kích hoạt thứ? Suýt chút nữa đã bị hắn nuốt rồi."
Quả nhiên.
Kỹ năng thăng cấp là ngẫu nhiên.
Chỉ e là kỹ năng giống như Thao Thiết chi văn rất hiếm có.