Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 1259 - Chương 1290: Oán Hận

Chương 1290: Oán Hận Chương 1290: Oán HậnChương 1290: Oán Hận

Trên người Hứa Cảnh Huy cắm đầy phi kiếm.

Nhưng sinh mệnh tiên khu lại cực kỳ ngoan cường, cho dù hơi thở mong manh nhưng Hứa Cảnh Huy vẫn chịu đựng mà không hề tắt thở, hắn ta trừng mắt nhìn Đỗ Cách, ánh mắt tràn đầy oán hận:

"Tặc tử, ngươi sẽ chết không yên đâu, Hứa Thiên sư sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

"Ta có thể cứu ngươi."

Đỗ Cách lật ngửa lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một viên tiên đan.

Giọng nói của Hứa Cảnh Huy đột ngột im bặt, hắn ta nhìn chằm chằm vào viên tiên đan trong lòng bàn tay Đỗ Cách, khóe miệng vô thức co giật vài lần.

Tại thời khắc này, hắn thật sự đã cảm nhận được cái gì gọi là thế sự vô thường, thay đổi bất ngờ.

Hắn ta có lòng đùa giốn chí khí, thầm mắng vài câu, nhưng khi nghĩ đến sự vất vả mà mình tu hành mấy trăm năm, sống qua vô số năm tháng, gian nan vượt qua bao nhiêu giông bão, khó khăn lắm mới phi thăng thành tiên, thế mà hắn ta cứ thế mơ mơ hồ hồ chết đi như thế, thật sự không cam lòng.

Hơn nữa, sức khôi phục tiên khu rất mạnh, cho dù tiên linh lực trong cơ thể hắn ta có tiêu hao hết, nhưng chỉ cần một viên đan dược lọt vào bụng là có thể hồi phục tám chín phần mười thương thế.

Tuy nhiên, liệu đối phương có tốt bụng như thế không?

"Ngươi..."

Cổ họng Hứa Cảnh Huy cuồn cuộn.

Hắn ta nhìn Đỗ Cách, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Tình trạng hiện giờ của hắn ta đều là do người trước mặt này gây ra, chẳng lẽ hắn ta lại vì mạng sống mà làm chó vẫy đuôi lấy lòng chủ đối với kẻ thù của hắn ta ngay trước mặt đồ tử đồ tôn sao?...

ôi!

Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Liêu Cửu Long lằng lặng quay đầu lại, sư thúc tổ xong rồi, Thiên Ma lão tổ luôn có thể uy hiếp chính xác vào điểm yếu của mọi người.

"Muốn chém giết hay muốn róc thịt thì cứ thoải mái, hà cớ gì phải trêu đùa lão phu?"

Hứa Cảnh Huy nhìn Đỗ Cách, hắn ta nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do tại sao Đỗ Cách lại cứu mình, hẳn ta cười lạnh, vứt bỏ những ảo tưởng phi thực tế trong lòng.

"Kim Khuê, để mắt đến tên này, một khi hắn có hành động gì khác thường thì cứ dốc toàn lực tiêu diệt, không cần để lại người sống."

Đỗ Cách liếc nhìn Hứa Cảnh Huy, chỉ vào người kia và Ban Chân Tiên rồi phân phó.

Nói xong, hắn dùng Thần lực Hắc Ám cuốn lấy Hứa Cảnh Huy rồi biến mất khỏi điện Thiên Sư, đi tới sau đỉnh Hổ Long Sơn, hắn tìm một chỗ trống rồi lại ném Hứa Cảnh Huy xuống.

"Tặc tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Hứa Cảnh Huy hỏi.

"Lật đổ Tam giới."

Đỗ Cách nhìn đại trận hộ sơn chập chờn trên không trung ở Long Hổ Sơn, thản nhiên nói. "Chỉ dựa vào ngươi?"

Hứa Cảnh Huy có chút tức giận, ánh mắt nhìn vào Đỗ Cách giống như nhìn một kẻ ngu ngốc:

"Ngươi đừng ảo tưởng nữa! Ngươi có biết Tiên giới lớn cỡ nào không? Ngươi có biết trên Thiên Đình có bao nhiêu thiên binh thiên tướng không? Ngươi có biết Tiên Đế mạnh thế nào không? Muốn hạ gục một Chân Tiên nho nhỏ như ta mà còn phải dùng đến đại trận hộ sơn của Hứa Thiên Sư... Bây giờ ngươi lại nói với ta là muốn lật đổ Tam giới, coi ta là đồ ngốc sao?"

"Hứa Cảnh Huy, một cái đầu ngu ngốc lắm mới có thể nghĩ một mình ta thực hiện một kế hoạch lớn như vậy?"

Đỗ Cách nhìn Hứa Cảnh Huy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu:

"Ta chỉ là một trong vô số hạt giống mà thôi, nhiệm vụ của ta chính là phủ Thiên Sư và Nam Nhạc đại đế, những Thiên Sư khác và đại đến chính thống sẽ do người khác phụ trách..."

Hứa Cảnh Huy sững sờ, chợt rùng mình.

Hắn ta đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Đỗ Cách, đạo vận quấn quanh người, hắn chỉ tiện tay tái tạo căn cơ đã tạo ra một phần thần thông làm chấn động thế giới rồi, nhưng một người mạnh như vậy mà chỉ là một hạt giống...

Ực ực!

Hứa Cảnh Huy nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy điều này cũng hợp lý.

Nếu không, cho dù hắn hoàn toàn nắm giữ Long Hổ Sơn trong tay mình thì dựa vào cái gì mà có thể chống lại Thiên Sư, nhưng nếu như sau lưng hắn có một tổ chức hùng mạnh thì lại khác.

Trong chốc lát, đầu óc Hứa Cảnh Huy suy nghĩ ra rất nhiều chuyện, hắn ra hỏi:

"Các ngươi là yêu tà sao?"

"Yêu tà là một phần của kế hoạch."

Đỗ Cách thản nhiên nói:

"Nó chỉ phụ trách khuấy động thế gian và thu hút sự chú ý của Tam giới thôi. Sao ngươi không nghĩ thử xem, nếu như phía sau không có người thúc giục thì dựa vào cái gì mà yêu tà lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn trở thành mục tiêu chính của Tam giới."

Hứa Cảnh Huy chết lặng.

Giờ phút này, hắn ta thật sự sợ hãi, hoảng sợ hơn cả lúc sắp chết.

Chẳng qua hắn ta chỉ là một Chân Tiên nho nhỏ, làm sao lại bị quấn vào một âm mưu lớn như vậy?

Người có thể vô hình ảnh hưởng đến quyết sách của Tiên Đế và dẫn đầu âm mưu của tất cả những điều chuyện ít nhất cũng là một nhân vật cấp bậc Đế Quân!

"Hứa Cảnh Huy, ngươi có muốn gia nhập với bọn ta không?"

Đỗ Cách duỗi tay cầm tiên đan kia ra, tay còn lại thì cầm phi kiếm:

"Chuyện này mà thành, mỗi một người mở đường đều có công lao, còn tốt hơn nhiều so với việc ngươi ở lại phủ Thiên Sư làm một Chân Tiên nho nhỏ."
Bình Luận (0)
Comment