Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Lời Nói Giả Dối

Chương 128: Lời Nói Giả Dối Chương 128: Lời Nói Giả DốiChương 128: Lời Nói Giả Dối

"Tông chưởng môn, bách tính Lư Dương thành đều vỗ tay khen hay những chuyện Phùng mỗ làm, dân chúng các nơi khác ước gì Duy Hòa bang sớm ngày mở rộng đến địa bàn của họ, chủ trì chính nghĩa cho họ. Vì sao đến miệng Tông chưởng môn thì Phùng mỗ lại thành kẻ tà ác rồi?"

Đỗ Cách cau mày nói:

"Hoa Sơn phái là lãnh đạo của võ lâm, Tông chưởng môn đâu giống người hồ đồ chứ!?"

"Lời nói giả dối dễ thay đổi."

Tông Quý hừ lạnh một tiếng:

"Đồng môn chủ đã nói rõ ràng nhũng hành vi của các ngươi với ta từ lâu..."

Phốc!

Đỗ Cách quay người lại, ngang nhiên đâm một cái về phía sau, chỉ thấy trường kiếm đâm xuyên qua Đồng Thế Hoành, chọc thủng từ ngực mà ra.

Đồng Thế Hoành cúi đầu nhìn mũi kiếm đâm xuyên qua mình, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Vì hắn dám chắc Phùng Thất giữ mình lại để làm chiêu bài cho Duy Hòa bang, không dám giết mình thì hắn mới không kiêng nể gì mà khiêu khích Phùng Thất suốt dọc đường.

Không ngờ sắp đến đích thì đột nhiên bị đâm lưng.

Tình huống gì đây?

Vì sao đột nhiên dốc sức ra đòn sát thủ đối với hắn.

Hắn không sợ mình bị giết, nhưng môn phái khác không chết không thôi thì sao?

"Đồng môn chủ, ta từng tưởng rằng Thiên Ma mê hoặc tông môn chủ, không ngờ lại là ngươi. Ta có thiện ý đối đãi với ngươi, vì sao ngươi lại làm việc phá hỏng thanh dang của Duy Hòa bang ta?"

Đỗ Cách rút trường kiếm ra, lui về sau một bước rồi nhìn Đồng Thế Hoành thất tha thất thểu đã mất sức chiến đấu, vẻ mặt đầy giận dữ:

"Ngươi cứ không muốn để giang hồ yên bình sao? Ta nhìn lầm ngươi rồi ư?"

Đồng Thế Hoành điểm liên tiếp vài điểm trên ngực mình giúp máu tươi ngừng phun ra, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, không dám cử động nhỏ:

"Phùng Thất, rõ ràng phải giữ gìn đến cuối cùng, muốn giữ gìn cả chính ngươi, không ngại ta và Tông môn chủ bàn bạc đối phó ngươi như thế nào. Ngươi... ngươi... ngươi là đồ tiểu nhân lật lọng, ngươi làm như vậy thì trên giang hồ còn ai đám tin Duy Hòa bang của ngươi..."

"Đồng môn chủ, đúng là ta từng nói như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là diệt trừ hết Thiên Ma trên thế gian."

Đỗ Cách nghiêm mặt nói:

"Thiên Ma còn ngày nào thì giang hồ chưa yên ổn được, vậy mà ngươi nhân cơ hội để gây chuyện, không phải ngu thì cũng phá hoại. Vì nghiệp lớn của Duy Hòa, ta cũng phải đánh tỉnh kẻ hồ đồ không phân biệt được đúng sai như ngươi."

Đỗ Cách đau lòng nhìn Đồng Thế Hoành rồi quay lại nhìn Tông Quý, chỉ nghe hẳn cất cao giọng nói:

"Tông chưởng môn, ta đã trừng phạt tên tiểu nhân châm ngòi ly gián, suýt chút nữa khiến chúng ta đao binh gặp nhau, cũng là để bày tỏ thành ý và quyết tâm muốn giữ gìn sự yên ổn hòa bình. Tiếp theo, chúng ta có thể chính thức đàm phán chuyện Hoa Sơn phái gia nhập Duy Hòa Phối hợp Khống chế. Thực sự không dám giấu diếm, trước đó chủ sự Nhiếp Nông của quý phái đã bắt tay với mấy bang phái như Cái Bang và Nga Mi phái, đồng ý để Hoa Sơn phái gia nhập Duy Hòa Phối hợp Khống chế, trong tay ta vẫn còn khế ước của họ..."

Tình huống như thế nào?

Các du hiệp đi xem náo nhiệt đều sợ đến ngây người.

Họ nhìn Đồng Thế Hoành bị trọng thương, trong chốc lát không biết nên nói lời gì mới phù hợp với tâm trạng vào giờ phút này.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều thấy thấy Đồng Thế Hoành tìm người báo tin cho Hoa Sơn không chút kiêng ky. Lúc ấy Phùng Thất chỉ tỏ ra thờ ơ, dáng vẻ ngầm đồng ý, khiến đám người cho rằng năng lực hắn có hạn nên mới cho phép Đồng Thế Hoành làm càn như thế.

Suy cho cùng Đồng Thế Hoành là cao thủ hạng nhất đương thời, không ngờ vừa mới lên núi mà Đồng Thế Hoành đã bị đâm rồi.

Thậm chí họ còn không thể phân biệt được đây là ra oai phủ đầu hay là giết gà dọa khỉ?

Điều khiến bọn càng khiếp sợ hơn là khi Phùng Thất đánh úp bất ngờ, thế nhưng Đồng Thế Hoành còn không né tránh nổi...

Quả nhiên không uổng công họ theo một đường, lần này thật sự có trò hay để xem. ...

Hoa Sơn phái chìm vào im lặng.

Đồng Thế Hoành đột nhiên bị coi như phá hỏng thành ý liên minh hai phái?

Tông Quý nhìn thấy Đồng Thế Hoành khoanh chân ngồi dưới đất chữa thương mà trong đầu trống rỗng, bỗng chốc có chút không xoay chuyển được.

Đồng môn chủ, ngươi đang hát tuồng gì vậy?

Dọc đường đi, ngươi tìm người gửi hết phong thư này đến phong thư khác cho ta, nói là cũng hiểu rõ Phùng Thất rồi, sao giờ không có chút đề phòng nào đối với cú đánh lén của hắn?

Đều lên núi, nhưng ngươi lại chạy tới trước!

Ta còn có thể để người bắn ngươi chứ?

Hay là ngươi dùng chính mạng của mình để biểu thị cho ta thấy rằng Phùng Thất lợi hại như thế nào?

Không đúng.

Đồng môn chủ không có vấn đề gì cả, rõ ràng là thằng nhãi con Thiên Ma thay đổi thất thường, làm người ta khó lòng phòng bị...
Bình Luận (0)
Comment