Chương 129: Thấu Tình Đạt Nghĩa
Chương 129: Thấu Tình Đạt NghĩaChương 129: Thấu Tình Đạt Nghĩa
Tông Quý gạt bỏ mấy suy nghĩ, nhìn về phía ba người Phùng Thất cách đó hơn hai trăm thước mà trầm ngâm một lát, nói:
"Được, nếu Nhiếp Nông đã đồng ý để Hoa Sơn phái gia nhập liên minh Duy Hòa thì ngươi lên trên trước, chúng ta nói chuyện hợp tác công việc. Chúng đệ tử thu hồi binh khí, nghênh đón Phùng bang chủ."
Khoảng cách hai trăm thước quá xa, cường cung cũng không bắn đến, chí ít lừa hắn lại gần rồi lại nói.
Phùng Thất bụng dạ nham hiểm, trở mặt vô tình như vậy nên phải diệt trừ. Hoa Sơn phái cách Lư Dương thành gần như vậy, một khi thả hổ về rừng thì nhất định hậu họa vô cùng. Hắn quyết định làm theo đề nghị của Đồng Thế Hoành, trước hết sẽ giết Vương Tam đã.
Dường như Đỗ Cách hơi bất ngờ:
"Phần hiệp nghị này là chủ sự Nhiếp Nông Lư Dương thành ký, Tông chưởng môn cũng chịu sao?"
Chịu quần què!
Một chủ sự Lư Dương thành nho nhỏ, dựa vào cái gì mà làm chủ cho Hoa Sơn?
Nhưng lúc này, Tông Quý hỉ muốn lừa Phùng Thất đến gần hơn, để các cung thủ ẩn núp trong bóng tối bắn tên này một đợt, thế là nhéo mũi* nói:
*dáng vẻ miễn cưỡng chịu đựng
"Chịu chứ, NN là người của Hoa Sơn phái ta, tất nhiên ta đồng ý với chuyện hắn làm rồi. Phùng bang chủ, Thần Quyền môn của Đồng môn chủ vừa mới gia nhập vào Duy Hòa bang mà đã xảy ra chuyện như này, nếu Đồng môn chủ chết ở Hoa Sơn thì truyền ra ngoài sẽ không có lợi cho thanh danh của bang, chẳng bằng trước hết đưa Đồng môn chủ về dưỡng thương..."
"Tông chưởng môn thật sự thấu hiểu đại nghĩa."
Đỗ Cách nở nụ cười:
"Ta còn nghĩ một chủ sự nho nhỏ không làm chủ được Hoa Sơn cơ? Thế nên ta mới lạch bạch chạy tới Hoa Sơn để chứng thực với Tông chưởng môn, sớm biết như thế thì Phùng mỗ chẳng cần đến Hoa Sơn làm gì.
Tông chưởng môn, ở đây có nhiều hiệp khách giang hồ chứng kiến, ta tuyên bố Hoa Sơn phái chính thức gia nhập liên minh Duy Hòa kể từ giờ phút này. Mong chưởng môn bảo ban đệ tử trong môn phái trừ ác giương thiện, không được ức hiếp nhỏ yếu, tất cả đều làm việc theo quy tắc của Duy Hòa Phối hợp Phòng ngự, nếu làm trái rồi bị dân chúng tố cáo thì Phùng mỗ sẽ giết người đó..."
Tông Quý nhíu mày:
"Phùng bang chủ không lên núi sao?"
"Có hiệp nghị rồi thì còn lên núi làm gì?"
Đỗ Cách phất tờ giấy trắng trong tay lên:
"Tông chưởng môn đứng đầu một phái, lời đã nói ra tràn đầy khí phách, ta tin được! Vả lại, giống như Tông chưởng môn đã nói, ta còn phải nhanh chóng xuống núi để Đồng môn chủ dưỡng thương, để lâu dài khiến Đồng môn chủ chết ở Hoa Sơn thì chúng ta đều khó mà ăn nói."
NMB!
Tông Quý thầm mắng một tiếng, khóe môi lại nhếch lên nụ cười trào phúng, nói:
"Tông mỗ dám chấp nhận công văn do một chủ sự nho nhỏ ký. Vậy mà Phùng bang chủ không dám lên núi xác nhận cho Tông mỗ một phen hay sao?
Nếu ngay cả xem mà cũng không để Tông mỗ liếc mắt xem hiệp nghị kia một cái, Phùng bang chủ vừa ra khỏi Hoa Sơn thì Tông mỗ sẽ không thừa nhận nữa. Phùng bang chủ, rõ ràng Hoa Sơn phái ta có sẵn thuốc trị thương, vậy mà ngươi lại muốn dẫn Đồng môn chủ xuống núi chữa thương. Đủ loại dấu hiệu trái với lẽ thường, hay là trong lòng Phùng bang chủ có quỷ sao?"
Đỗ Cách nhìn về phía Tông Quý mà nghĩ thầm, con hàng này có cái miệng được đấy.
"Phùng bang chủ, mời."
Tông Quý nhìn về phía Đỗ Cách, cười nói:
"Nghe đồn hai người Phùng bang chủ đơn độc xông vào Thiết chưởng bang, vung kiếm chém hung thú Thao Thiết, là thiếu niên anh hùng cái thế. Hôm nay đến Hoa §ơn ta mà không dám vào sơn môn, nếu truyền đi thì e là bất lợi đối với Duy Hòa bang. Người nhát gan thì làm sao giữ gìn chính nghĩa thiên hạ được?"...
Hai con hồ ly!
Nhìn Tông Quý và Đỗ Cách đấu nhau, các du hiệp cùng theo đến vây xem lại khiếp sợ lần nữa, chỉ cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Mục đích của đôi bên đều rõ ràng, không một ai có lòng tốt cả.
Vậy mà họ còn có thể nói ra một cách đường hoàng như vậy, không một ai tìm ra được sơ hở...
Đây chính là điểm tài giỏi của lão đại sao?
Nếu đổi lại là họ thay vào vị trị song phương này thì e là đã bị lời nói ép buộc từ lâu.
Chẳng qua trước mắt thì Phùng Thất đang rơi vào thế hạ phong.
Suy cho cùng, lý do của Tông Quý lại càng đàng hoàng hơn.
Mà lời nói và hành động kiếm tẩu thiên phong của Phùng Thất nghe thì có lý, nhưng nghĩ lại thì đều chân đứng không vững”.
*cách giải quyết vấn đề mới và khác biệt để giành chiến thắng bất ngờ.
**quan điểm khó mà vững vàng trước sự soi xét.
Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay. ...
"Tông chưởng môn nghĩ được vậy thì tốt."
Trông dáng vẻ Đỗ Cách chẳng giống bị ép buộc tí nào, mỉm cười hỏi.
"Tông mỗ không hiểu lời này của Phùng bang chủ có ý gì?"
Tông Quý nói.
"Chắc hẳn Tông chưởng môn cũng biết mục đích chính nhất mà Duy Hòa bang được thành lập là diệt trừ Thiên Ma trên đời, tầm quan trọng của việc này không thua kém gì giữ gìn chính nghĩa và hòa bình thiên hạ."
Đỗ Cách nói với vẻ mặt thành thật.