Chương 130: Tông Quý Bị Dọa
Chương 130: Tông Quý Bị DọaChương 130: Tông Quý Bị Dọa
"Phùng bang chủ không cần tỏ vẻ bí hiểm, có thể chia sẻ mọi thứ."
Tông Quý cười nói.
"Được, vậy ta sẽ nói rõ."
Đỗ Cách cười cười:
"Thứ nhất, nếu Phùng mỗ lên núi mà Tông chưởng môn ra tay với Phùng mỗ thì chính là bội bạc. Thứ hai, nếu Hoa Sơn phái lén che giấu Thiên Ma mà bị vạch trần, hoặc nhận sự bảo vệ của Thiên Ma, bất kể bị phát hiện cái nào thì Hoa Sơn đều trở thành đối tượng bị Duy Hòa bang diệt trừ. Gia nghiệp của Hoa Sơn phái to như vậy, e là phải tan thành mây khói.
Sở dĩ Phùng mỗ kiên trì xuống núi là vì muốn để lại vài đường sống xoa dịu Tông chưởng môn, cho Hoa Sơn phái thời gian tự tra xét.
Suy cho cùng, Duy Hòa bang cho phép người ta phạm sai lầm, cũng cho phép người ta sửa sai, giống như Đồng môn chủ phạm sai lầm nhưng ta chỉ trừng phạt đôi chút, vẫn đang kiên trì cứu giúp hắn. Nhưng nếu sai lầm to bằng trời thì ngay cả thời gian sửa lại cũng không có."
Trừng phạt đôi chút?
Tim phổi lão tử đều bị ngươi đâm xuyên qua rồi, mà ngươi còn gọi đây là quở trừng phạt đôi chút?
Thế là lão tử còn phải cảm ơn ngươi à!
Đồng Thế Hoành đang chữa thương mà nghe được lời nói của Đỗ Cách thì giận bừng bừng mà không có chỗ trút, thân hình lung lay rồi khóe miệng trào ra một dòng máu tươi, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma tại chỗ. Hắn vội vàng ổn định tâm thần, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên chú chữa thương và không tiếp tục nghe Đỗ Cách nhiều lời nữa.
"Lời đã nói rõ, Tông chưởng môn vẫn kiên trì mời ta lên núi sao?"
Đỗ Cách cười hỏi.
Cho là Tông Quý ta bị dọa?
Hoa Sơn phái ta có mấy trăm người, còn sợ ba Thiên Ma các ngươi sao?
Mặc kệ ngươi ba hoa chích chòe, giêt ngươi là xong hết mọi chuyện, vạn sự tiêu tan, trên đời này còn ai dám nói Tông ma ta không đúng?
Thực sự coi Hoa Sơn phái của ta lag môn phái nhỏ hạng ba giống Thiết chưởng bang sao!
Thấy Phùng Thất sắp bị khích tướng đến mức không còn đường lui, Tông Quý cười tươi chân thành, ôm quyền nói:
"Phùng bang chủ lo lắng quá rồi, Tông mỗ làm việc không thẹn với lương tâm, mời."...
Kẻ trộm không bao giờ về tay không.
Đến cũng đã đến rồi, sao Đỗ Cách có thể nói hai câu rồi đi.
Đi rồi thì chẳng phải Đồng Thế Hoành bị đâm uổng công vô ích sao!
Cho nên, dù Tông Quý không khích tướng thì hắn cũng phải đánh phục Hoa Sơn.
Bất kể ở thế giới gì, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Nắm đấm không lớn, mà ngươi muốn giuong cao công bằng và đạo nghĩa thì ai thèm quan tâm đến ngươi?...
"Phùng Thất này thông minh thì sao chứ, vẫn không chịu được kế kích tướng!"
"Quá liều lĩnh, đáng tiếc tình thế Duy Hòa bang đang tốt đẹp như thế, từ đây lại tan thành mây khói." "Phùng Thất cũng coi thường cơ, rõ ràng dưới tay có nhiều người như vậy mà nhất định chỉ ba người đơn độc đi gặp mặt..."
"Nếu không đặt cái tâm vào làm thì ai trong Duy Hòa bang sẽ bán mạng cho Phùng Thất? Ngươi nói xem vì sao hắn làm Đồng Thế Hoành trọng thương trước khi lâm chiến, nếu đánh nhau thật thì ngươi cảm thấy Đồng Thế Hoành sẽ giúp ai? Nói thật, Duy Hòa bang không có phản loạn sau khi Phùng Thất rời đi đã đủ chứng minh thủ đoạn Phùng Thất cao siêu."
"Nói có lý."
"Vậy Phùng Thất thành lập Duy Hòa bang với ý đồ gì, liều sống liều chết mà chẳng được lợi ích gì, chẳng lẽ thật sự vì chủ trì công đạo cho đám dân quê kia?"
"Hắn là Thiên Ma, không thể áp đặt suy nghĩ của nhân loại cho hắn. Ngươi biết vì sao họ được gọi là Thiên Ma không? Trong diễn hí khúc có câu là không điên cuồng thì sao mà sống.
Phùng Thất nói Thiên Ma đều có thuộc tính riêng, phải làm việc theo thuộc tính. Nhưng ta cho rằng, ma thực ra là chấp niệm và họ đều bị vây trong chấp niệm.
Người để tâm vào chuyện vụn vặt thì còn có thể bị người ta đánh thức, nhưng chấp niệm của những ma đầu là bản năng, chỉ càng ngày càng ăn sâu mà thôi. Cho nên chúng ta mới thấy hành vi của họ kỳ quái, nhưng ở trong lòng họ thì mọi thứ đều bình thường..."
"Ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi, chấp niệm là giết chóc thì sẽ không khắc chế được dục vọng sát sinh ở trong lòng, chấp niệm là oán hận thì sẽ căm hận toàn bộ thế giới. Phùng Thất kia nói Thiên Ma sẽ làm hại thế gian thật sự chẳng sai chút nào! Hắn muốn diệt trừ những Thiên Ma khác nhưng lại không nhận ra mình cũng có chấp niệm ăn sâu không thể tự kiềm chế, cũng là một người đáng thương!"
"Là ma đáng thương!"...
Trong đám NPC có người tài ba ghê!
Chỉ nói mấy câu đơn giản đã bổ sung hoàn chỉnh cho Thiên Ma, có vẻ như còn rất có lý, rất khớp với lời nói và hành động của các người chơi...
Mắt sau đầu của Đỗ Cách cũng thấy chuyện cười của đám người đằng sau, ma đáng thương?
Danh môn đại phái nắm giữ tất cả tài nguyên, vất vả lắm mới có chỗ cho các ngươi ra tay mà các ngươi không đến hỗ trợ, lại còn ở đó nói mát?