Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 131 - Chương 131: Nghĩ Cách Đối Phó

Chương 131: Nghĩ Cách Đối Phó Chương 131: Nghĩ Cách Đối PhóChương 131: Nghĩ Cách Đối Phó

Rốt cuộc là ai đáng thương hả?

Nếu không phải vì lợi ích ở bên ngoài trường mô phỏng thì quỷ cũng chẳng muốn quan tâm các ngươi!

Chẳng qua xem náo nhiệt mà không bị bắn máu tung tóe khắp người thì sao có thể thỏa thích?

Đỗ Cách quay lại, nhìn về phía các du hiệp ở sau lưng:

"Chư vị, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1). Ta làm khó Tông chưởng môn như vậy mà hắn vẫn khăng khăng mời ta lên Hoa Sơn thì hiển nhiên trong này có điều dối trá, ta nghi ngờ có Thiên Ma trà trộn vào Hoa Sơn mê hoặc Tông chưởng môn. Chúng ta mà không xảy ra xung đột thì cũng thôi, nhưng nếu đã đánh thì mời chư vị nhượng bộ lui binh, không để bản thân bị thương. Đợi Phùng mỗ giải quyết Thiên Ma Hoa Sơn thì chư vị tạm thời gia nhập Duy Hòa bang, giúp đỡ ba người Phùng mỗ xử lí sản nghiệp to như vậy của Hoa Sơn, Duy Hòa bang công bằng công chính sẽ không để bất cứ ai làm không công..."

(1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì chắc chắn đang muốn thứ gì đó từ mình.

Lay động bằng tình cảm, dụ dỗ bằng lợi ích.

Đỗ Cách phải để cho nhóm người này ở lại Hoa Sơn chứng kiến trận chiến quật khởi này của họ.

Như vậy mới có thể khiến môn phái khác khiếp sợ.

Về phần Thiên Ma khác trong Hoa Sơn, Đỗ Cách căn bản không để trong mắt, ba tổ chức trước trường mô phỏng thì đối phương mới là bên nên lo lắng...

Nếu không có Thiên Ma?

Đỗ Cách nói có thì nhất định có... ...

Hiển nhiên Tông Quý nghe được lời của Phùng Thất, nhưng hắn chẳng thèm để trong lòng, thậm chí còn lười giải thích, lãng phí nhiều lời với mấy người sắp chết làm gì?

Từ xưa đến nay, ngoại trừ Kiều Hòa thì chưa có một ai toàn thân trở ra khỏi đại trận của Hoa Sơn.

Còn chuyện xử lý sản nghiệp của Hoa Sơn?

Nghĩ cái rắm gì đấy!

Tông Quý nhìn ba người Đỗ Cách đang bước đến gần nhỏ giọng nói với mười mấy huynh đệ có công lực tương đương với hắn ở bên cạnh:

"Tất cả làm theo kế hoạch, nếu cung tiễn bắn chết Vương Tam thì thôi, lỡ như cung tiễn thất thủ thì nhớ trước hết bịt tai lại, không thể khinh địch..."

Mười mấy cao thủ đồng thời gật đầu nói vâng.

Nút bịt tai?

Cái tai Đỗ Cách hơi lay động, chỉ đơn giản bịt tai lại là có thể đối phó với nỗi sợ hãi thì không thể gọi là kỹ năng rồi!...

Hai trăm thước, một trăm năm mươi thước, một trăm thước, tám mươi thước...

Khi ba người Đỗ Cách đi vào trong vòng tầm bắn của cung tiễn thì Tông Quý đột nhiên hét lớn một tiếng:

"Bắn tên!"

Vèo! Vèo! Vèo! Hơn một trăm cung thủ đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước gần như đồng thời bắn tiễn về phía Vương Tam.

Hơn một trăm mũi tên bao trùm hết phạm vị mà Vương Tam có thể né tránh...

Vào giây phút nghe được tên bắn.

Ba người Đỗ Cách đột nhiên tăng nhanh tốc độ, vội vàng xông lên phía trước tựa như mấy mũi tên.

Họ tai thính mắt tỉnh, tren đường đi đã nghe được tất cả kế sách và sự sắp xếp của Đồng Thế Hoành, nên đã nghĩ cách đối phó từ lâu.

Đỗ Cách xông lên trước nhất, tay trái tay phải đều có một thanh trường kiếm, kiếm trong tay phải gạt mũi tên trước mặt, kiếm ở tay trái đánh bay mũi tên mà Vương Tam không kịp né tránh, mắt ở sau đầu giúp hắn quan sát tất cả tình hình xung quanh không một góc chết, ngăn cản vài mũi tên thay Vương Tam vẫn ung dung.

Phùng Trung ở giữa, dùng mười ngón tay ở cả hai bàn tay đẩy tới đẩy đi, những bài luyện tập ngày thường đã có đất dụng võ.

Những mũi tên bắn gần bên người họ đều bị hắn đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng.

Mặc dù bình thường hắn hay đấu võ mồm với Vương Tam, không một ai phục ai nhưng hắn cũng biết Nỗi Sợ Yêu Kiều của Vương Tam là chủ lực, nên tất nhiên phải bảo vệ ở trước Vương Tam.

Dưới sự bảo vệ của hai người, không có một mũi tên nào trong hơn một trăm mũi tên bắn lên người Vương Tam được.

Một vòng mũi tên đã bắn ra, nhóm cung thủ có muốn cũng không có cơ hội bắn ra đợt tên thứ hai.

Đây chính là nguyên nhân vì sao cao thủ giang hồ không cần cung tên.

Vì tốc độ của cao thủ quá nhanh, cho dù đánh lén thì tối đa cũng chỉ bắn được một đến hai mũi tên là sẽ bị đối phương tiếp cận rồi.

Một khi đối phương tiếp cận thì cung tiễn chỉ thành sự trói buộc mà thôi, cho nên thay vì phí thời gian luyện tiễn thì chẳng băng luyện võ còn hơn.

Cũng tiên vô dụng.

Tông Quý nhanh chóng cầm lấy hai nhúm bông rồi nhét vào trong tai, sau đó quát lên:

"Kết trận."

Những người bên cạnh cũng học theo mà nhao nhao nhét tai.

Nhét tai chỉ giới hạn đến đệ tử đời thứ hai, đệ tử đời thứ ba thì không có đãi ngộ này. Người tập võ coi trọng mắt tỉnh tai thính, ngăn cách am thanh thì tương đương với việc tự phong bế một phần công lực, đệ tử đời thứ hai còn có thể miễn cưỡng thính ứng.

Nhưng một khi đệ tử đời thứ ba mất đi thính lực thì ngay cả phối hợp với nhau cũng không được, thế thì trận pháp cũng sẽ bị loạn.
Bình Luận (0)
Comment