Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 132: Đừng Hòng Đả Thương Huynh Đệ Ta

Chương 132: Đừng Hòng Đả Thương Huynh Đệ Ta Chương 132: Đừng Hòng Đả Thương Huynh Đệ TaChương 132: Đừng Hòng Đả Thương Huynh Đệ Ta

Mấy trăm tên đệ tử Hoa Sơn nối đuôi nhau đi ra từ chính điện, đối diện với Đỗ Cách rồi vây quanh đám người họ, hết vòng này lại đến vòng khác, mũi kiếm nhắm thẳng về phía ba người, chói lóa tầm mắt.

Đãi ngộ kịch điện ảnh truyền hình!

Ở thế giới võ hiệp mà không xông vào sơn môn gì thì coi như uổng công đi một chuyến.

Quả nhiên trận chiến này rất kích thích...

Trên tivi, hiệp khách xông vào danh môn đại phái bị trăm người vây quanh mà chỉ vung kiếm quét một mảng lớn, vung thương khều một đường đã đại sát tứ phương. Cuối cùng lao ra khỏi vòng vây đánh chết Boss, vậy mà không mất một sợi tóc nào, muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái.

Nhưng khi thật sự ở vị trí đó, bị mấy trăm người bao quanh, lưỡi đao sắc bén tràn ngập tầm mắt thì mới biết người bình thường căn bản không thể chịu được lực uy hiếp như này, chỉ cần tố chất tâm lý hơi kém một chút thì có thể bị dọa tiểu ra quần ngay tại chỗ.

Chẳng qua.

Đỗ Cách đâu phải người bình thường.

Hắn đứng trong vòng vây mà nhìn về phía Tông Quý, nghiêm nghị không sợ nói:

"Tông chưởng môn, quả nhiên bị ta nói trúng rồi, Duy Hòa bang giữ gìn thiên hạ, Hoa Sơn phái lại đi ngược lại nên mới có kiếp nạn này!”

Vương Tam cũng lên tiếng:

"Các lão bảo bối thân ái, ta không kịp đợi nữa mà muốn biến đầu lâu của các ngươi thành đồ cất giữ của ta rồi..."

Hắn không có mắt sau đầu như Đỗ Cách, Nỗi Sợ Yêu Kiều không tập trung vào tất cả mục tiêu ở đây được.

Cho nên, hắn nhắm vào đệ tử đời thứ hai bên cạnh Tông Quý cùng với đệ tử đời thứ ba ở trước mắt hắn, chỉ buông tha cho mỗi Tông Quý.

Lời của hắn còn chưa dứt.

Vòng vây của Hoa Sơn phái đã xuất hiện sự rối loạn, bất kể nhét tai hay không nhét tai thì lòng sợ hãi đều tấn công nội tâm của họ.

Có đệ tử nhát gan thậm chí không cầm chắc nổi kiếm.

Tông Quý không bị Vương Tam nhắm vào nên không có cảm giác gì, hắn thấy miệng Đỗ Cách và Vương Tam đều đang động đậy nhưng lại không nghe được họ nói gì. Nhưng hắn cảm nhận được tình trạng bất thường ở bên cạnh nên hét lớn một tiếng không chút do dự:

"Giết!"

Thế là hắn cầm kiếm đâm về phía Vương Tam.

Người trúng Nỗi Sợ Yêu Kiều thì chân chờ không hề động đậy, nhưng sau lưng Vương Tam vẫn có người không bị ảnh hưởng, thế là những người này cùng vung trường kiếm ra.

Ít nhất cũng có năm người, năm thanh kiếm vừa đâm vừa vót về phía chỗ hiểm của Vương Tam, phong kín tất cả hướng né tránh của hắn.

"Đừng hòng đả thương huynh đệ của ta."

Thân hình Đỗ Cách vừa di chuyển một cái, múa hai thanh trường kiếm trong tay không khác gì cối xay gió, đón đỡ tất cả trường kiếm tấn công về phía Vương Tam. Lúc trước, hắn đánh chính diện cũng đã thắng được Đồng Thế Hoành, sau khi lên núi lại tăng thêm buff nên ngăn mấy kiếm thay cho Vương Tam cũng không thành vấn đề.

Huống chi, ngoài Tông Quý thì võ nghệ của những người khác ở Hoa Sơn phái đều kém Đồng Thế Hoành.

"Các người yêu của ta, không cần vội vàng, lần lượt từng người một, các ngươi đông như vậy, cổ của ta không quay

Vương Tam thuận thế quay người, nở một nụ cười thâm trầm rồi tiếp tục lan tỏa nỗi sợ hãi của hắn đến nhiều người hơn. Dưới sự bảo vệ của Đỗ Cách, thậm chí hẳn còn có dư sức để lấy một chiếc đầu lâu đeo trên cổ đặt ở dưới mặt, rồi say mê hít một hơi:

"Nào, chúng ta hãy ở bên nhau mãi mãi..."

"Yêu ma!"

"Yêu tà!”

Hành vi khác người của Vương Tam khiến người có tố chất tâm lý kém thất lễ ngay tại chỗ, bất chấp trận chiến đang diễn ra mà xoay người muốn trốn đi.

Phốc!

Trong nháy mắt khi hắn xoay người, chỉ thấy trường kiếm của Đỗ Cách xuyên qua lưng hắn, vì có mắt sau đầu hỗ trợ nên hắn có thể nắm bắt bất cứ cơ hội nào một cách hoàn mỹ.

Cùng lúc đó.

Đôi mắt của Vương Tam cũng biến thành màu đỏ như máu, toàn bộ mọi người đều hưng phấn lên.

Sự yêu chiều bùng nổ, khi người hắn thích bị thương thì hắn có thể bộc phát ra lực công kích gấp mười.

Mới giao đấu ba hiệp mà bên ta đã tổn thất một đại tướng, Tông Quý trợn mắt như muốn nứt ra, cầm kiếm đâm nhanh:

"Ngũ sư đệ, Vương Tam, ngươi thật đáng chết..."

Đỗ Cách xoay người chắn kiếm cho Vương Tam.

Nhưng Vương Tam đã không cần nữa rồi, hắn hắn rống lên một tiếng lao vào tên bị Đỗ Cách đâm chết rồi vung dao găm lên gọn gàng mà linh hoạt chém đầu tên đó xuống, sau đó ôm chiếc đầu đẫm máu rồi nói với vẻ mặt thâm tình:

"Là ai, ai làm ngươi bị thương? Vì sao, không, ngoài ta ra thì không ai được phép làm tổn thương các ngươi... Ghê tởm, các ngươi chỉ có thể chết trong tay ta..."

Nói xong.

Hẳn vứt cái đầu trong tay xuống rồi phi thân nhào về phía một đệ tử đời thứ hai khác đang chìm trong Nỗi Sợ Yêu Kiều.

Đệ tử này vốn đang sợ hãi, vừa thấy Vương Tam nhào tới thì lá gan cũng run lên, lúc vung trường kiếm ra thì trong lòng đã loạn cả lên từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment