Chương 134: Một Đấu Một
Chương 134: Một Đấu MộtChương 134: Một Đấu Một
Nút bịt tai mà hắn cung cấp căn bản không có tác dụng, vậy chỉ còn lại một khả năng, đó là Vương Tam chừa lại một mình hắn để bốn cợt hắn, để hắn tỉnh táo nhìn Hoa Sơn phái suy tàn.
Vô cùng nhục nhã!
"Thằng nhãi con Thiên Ma, thằng nhãi con Thiên Ma."
Tông Quý cắn chặt răng, bổ một kiếm hung ác về phía Đỗ Cách, kiếm quang tựa như tấm lụa thật sự bị hắn múa ra ánh hào quang, thậm chí kiếm quang còn chiếu sáng khuôn mặt hắn thành màu vàng:
"Đồng môn chủ nói không sai, những kẻ tà ma như các ngươi không nên tồn tại trên thế gian này..."
Đâm vào lưng những đệ tử kia không ngừng nghỉ một giây nào, thực lực của Đỗ Cách vẫn luôn trong trạng thái gia tăng. Dù cho Tông Quý phát điên thì cũng không chém đến chỗ hắn, nhưng kiếm trong tay hắn kém Kim Hà kiếm của Tông Quý, nên bị chém nứt liên tiếp.
Đỗ Cách thấy thế thì trực tiếp không cứng đối cứng với hắn nữa, né tránh chiêu thức của hắn rồi bất thình lình lắc mình đi ra, đâm vào lưng một hai đệ tử Hoa Sơn chạy trốn rồi trở về quần đấu với Tông Quý.
Có hắn cuốn lấy Tông Quý, áp lực của Phùng Trung và Vương Tam cũng giảm bớt nhiều, chỉ cần bản vệ mình đồng thời nâng cao thuộc tính.
Nhìn Tông Quý tháo nút bịt tai ra, Đỗ Cách nói với vẻ mặt đau lòng:
"Tông chưởng môn, đây là kết quả mà ngươi muốn sao? Vì bản thân mà chôn vùi truyền thừa mấy trăm năm của Hoa Sơn, chôn vùi nhiều sinh mệnh nam nhỉ tốt như vậy. Họ cực khổ luyện công mười mấy năm vốn có thể làm một hiệp khách người người ca tụng, có thể tùy ý phóng ngựa trên giang hồ, trừ ac giương thiện, thoải mái mang ơn hay thù hận... Nhưng ngươi xem thử, hiện tại họ đều chết thảm ở đây, ngay cả cái tên cũng không được để lại, ngay cả một thi thể trọn vẹn cũng không còn, tất cả đều tại ngươi, Tông chưởng môn..."
"Câm mồm, ma đầu nhà ngươi, nếu ngươi không đến Hoa Sơn thì không có chuyện này xảy ra, rõ ràng đệ tử Hoa Sơn của ta là do ngươi giết, ngươi ở đây giả mù sa mưa cái gì, cải trang làm người tốt làm gì?"
Tông Quý giận tím mặt.
"Tông chưởng môn, Duy Hòa bang mang theo thiện ý mà đến, đó là mời Hoa Sơn phái tham gia giữ gìn đạo nghĩa giang hồ, cũng không phải chiếm lấy Hoa Sơn phái, thế thì sao ở đâu?”
Đỗ Cách nói:
"Chẳng lẽ không phải Tông chưởng môn mượn danh nghĩa xem hiệp nghị để bày ra đại trận, hạ đòn sát thủ đối với chúng ta sao?
Các huynh đệ Hoa Sơn phái, Tông chưởng môn thua trận là điều không còn gì để nghi ngờ, hắn nắm giữ mạng của các ngươi mà không coi trọng, chẳng bằng gia nhập Duy Hòa bang của ta, để ta bảo vệ sự an toàn của các ngươi. Tuy Phùng mỗ là Thiên Ma nhưng xưa nay ít dùng thuộc hạ để lấp hố, giữ lại thân thể có ích để làm chuyện có ý nghĩa không phải tốt hơn sao? Chờ ta đánh bại Tông Quý thì Hoa Sơn chính là của Duy Hòa bang ta, tất cả tài nguyên vẫn do các ngươi xử lý, đều do cha sinh ra nuôi dưỡng..."
"Câm miệng!"
Tông Quý thực sự sắp phát điên rồi:
"Đệ tử Hoa Sơn thì nên cống hiến cho Hoa Sơn, theo ma đầu nhà ngươi mới là vạn kiếp bất phục."
"Tông chưởng môn ngươi trợn mắt nói dối, trước nay Duy Hòa bang ta đều do bang chủ là ta xung phong dẫn trước, mỗi một đệ tử bình thường đều sống rất tốt..." Đỗ Cách cười phản bác:
"Có gan thì ngươi để cho đệ tử bình thường lui ra, chúng ta một đấu một!"
Ngược lại ngươi bảo họ xông lên xem, chắc họ nghe lời ngươi!
Một đấu một?
Dựa vào cái gì mà bắt ta từ bỏ ưu thế Hoa Sơn, đấu một một với ngươi?
Khi thấy sắc mặt đệ tử đời thứ ba nhìn về phía hắn không đúng lắm thì Tông Quý nghẹn một hơi ở trong lòng, có lòng phản bác nhưng lại không biết nên lên tiếng như thế nào, mặc kệ nguyên nhân chân chính là gì nhưng vậy mà mấy lời Phùng Thất nói đều mẹ nó là sự thật!
Bất kể hắn giải thích như thế nào thì cũng đều sẽ thành tầm thường.
Thằng nhãi con Thiên Ma nhanh mồm nhanh miệng!
Chẳng lẽ Hoa Sơn phái thật sự phải bại vong trong tay ta sao?
Trong lòng Tông Quý tràn ngập bỉ thương, bỗng nhiên hối hận vì đã phái mấy trưởng lão đi ra ngoài. Võ công của mấy trưởng lão đều không kém hơn hắn, có họ thì tình thế cũng sẽ không bị động như thế này!
Đáng tiếc thư của Bách Hiểu Sinh tới quá muộn, nếu tìm được Độc Cô Cửu Kiếm sớm mấy tháng thì có giết vài Phùng Thất cũng được!...
Đàm Hồng Sinh và Cao Hồng Kiều đảm đương đội ky binh, xen lẫn ở trong đống đệ tử đời thứ ba nhìn thấy ba người Đỗ Cách tàn sát tứ phương mà hai người đều bối rối.
Cao Hồng Kiều nuốt một ngụm nước bọt:
"Lão Đàm, ba con hàng này cũng quá mạnh rồi!"
Sắc mặt Đàm Hồng Sinh khó coi:
"Ngươi có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy trong hơn mười ngày thì ngươi cũng mạnh như vậy, đậu má, không chừa chút đường sống nào cho người khác..."