Chương 1381: Lấy Lòng
Chương 1381: Lấy LòngChương 1381: Lấy Lòng
"Cảm thấy mặt mũi bị trẫm làm nhục hết rồi à?"
Đỗ Cách liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, lắc đầu nói:
"Nếu Tiên Đế cũng trừng phạt các ngươi như vậy, trong lòng các ngươi có đám oán hận không?"
Hai vị Thiên Sư sững sờ.
"Nếu đã như vậy, ta là Nhân Hoàng, cũng không khác gì Tiên Đế, trẫm trách phạt các ngươi thì trong lòng các ngươi lại oán hờn sao?"
Đỗ Cách hừ lạnh nói:
"Nếu đúng như thế, vậy thì hãy nhớ cho kỹ sự sỉ nhục hôm nay, cuối cùng sẽ có một ngày trẫm cho ngươi biết thế nào là uy phong của Nhân Hoàng."
"Thần không dám."
Hai người Hứa Văn An sợ hãi nói.
"Đi thôi, lấy thân phận là người của Thiên Đình đã đầu hàng, hợp tác với các tu sĩ đi tuyên truyền đi."
Đỗ Cách nói:
"Nếu có công lao, trẫm sẽ thưởng cho các ngươi."
"Vâng."
Hai vị Thiên Sư liếc mắt nhìn nhau, cung kính lui về phía sau. ...
Chờ hai vị Thiên Sư rời đi, Đỗ Cách lại triệu tập đám người Trì Mục Chỉ để hỏi thăm những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.
Có một số việc của thể để bách tính nhìn thấy, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể để bách tính biết được.
Trì Mục Chi và Hứa Kim Khuê kể cho Đỗ Cách nghe đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.
Đỗ Cách liên tục gật đầu:
"Tốt lắm, Thừa tướng, Kim Khuê, bây giờ Nhân tộc vẫn còn yếu, ta vẫn phải đi các châu khác ngưng tụ khí vận của Nhân tộc, vẫn có một số việc cần các ngươi tự làm chủ đấy!"
"Thần tất không phụ sự trông cậy của Nhân Hoàng."
Trì Mục Chi hoảng hốt vội vàng nói.
"Ngươi cũng làm rất tốt."
Đỗ Cách lại nhìn về phía Phùng Hiên, khen ngợi.
"Bệ hạ, đều là chuyện thần phải làm."
Phùng Hiên cũng không dám chắc chắn người trước mặt có phải là Đỗ Cách hay không, chỉ đành nở nụ cười ngượng ngùng, lấy lòng nói:
"Là bệ hạ đã cho thần cơ hội trưởng thành, cho dù thần có phải dâng hiến tính mạng cho bệ hạ cũng là chuyện nên làm."
Đỗ Cách mỉm cười:
"Vậy thì tiếp tục cố gắng, ta ở Nam Thiện Bộ Châu điểm hóa Diệp Hoàn. Cũng không ngại nói chuyện này cho các ngươi biết! Nếu thành Thành ở thế giới này là có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Vũ Trụ Giải Trí."
Phùng Hiên đột nhiên sững sờ, hỏi với giọng run rẩy:
"Đỗ... bệ hạ, những gì ngài nói là sự thật?"
"Thật hay giả thì cứ thử chẳng phải sẽ biết sao."
Đỗ Cách nói:
"Vả lại, ngươi nghĩ chuyện thành Thánh thật sự dễ dàng sao?"
Thật sự không dễ dàng!
Nhưng dù sao cũng tốt hơn việc không có một chút hi vọng nào cả!
Phùng Hiên mất hồn mất vía, cười khan rồi rơi vào im lặng.
Sau đó, Đỗ Cách không để ý tới Phùng Hiên nữa mà chuyển ánh mắt sang Nhan Tử An.
Nhan Tử An không đợi Đỗ Cách hỏi, đã chủ động bước lên phía trước, để lộ thân phận của mình:
"Chiến sĩ dị tỉnh Thủy Lam Tỉnh - Nhan Tử An bái kiến Nhân Hoàng, từ khóa của thần là khẳng khái..."...
Chiến sĩ dị tỉnh?
Nụ cười trên mặt của đám người Trì Mục Chi cứng đờ, trong nháy mắt vinh quang trong lòng hạ thấp rất nhiều.
Phùng Hiên ai oán nhìn Nhan Tử An, đột nhiên hắn cảm thấy hơi đau khổ.
Được chứ!
Lão tử đấu trí anh dũng cùng một đám thần tiên, cửu tử nhất sinh mới có thể giành được chút thiện cảm từ Đỗ Cách...
Ngươi chỉ nói vài câu khoe khoang rồi nịnh nọt mấy câu thì đã ôm được đùi của Đỗ Cách, mẹ kiếp ngươi nói lý chỗ nào?
"Thức tỉnh được kỹ năng gì rồi?"
Đỗ Cách cười hỏi.
Kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, truyền thừa của Nhân Hoàng mới xuất hiện hơn mười ngày, nếu như thức tỉnh văn tâm nhất phẩm dễ dàng như vậy, phàm nhân có căn số lớn thế thì tu tiên còn chơi cái rẳm gì?
Nếu là chiến sĩ dị tỉnh thì hợp lý hơn nhiều.
"Bẩm Nhân Hoàng, thần đã thức tỉnh kỹ năng Hào Tình Tráng Chí."
Nhan Tử An nói:
"Khiến trong lòng ta ngập tràn chính nghĩa, vì một đoàn thể mà cống hiến quên mình, tỷ lệ giá trị thuộc tính cũng tăng lên."
Hắn dừng một chút rồi nói bổ sung thêm:
"Đây là lúc ta dẫn đầu văn nhân sĩ tử đứng lên phản kháng lại Thiên Đình nên mới thức tỉnh kỹ năng."
Nghe vậy, đám người Trì Mục Chi sửng sốt, ấn tượng đối với Nhan Tử An đã có chút thay đổi, mặc kệ thân phận của hắn là gì nhưng suy cho cùng thì vào thời khắc nguy hiểm hắn cũng đã đứng dậy.
"Tử An, đoàn thể mà ngươi kính dâng có thể thay đổi không?"
Đỗ Cách hỏi.
Hắn có ranh giới đạo đức của linh hoạt nên vĩnh viễn có thể bắt bấy kỹ năng sơ hở. Nhan Tử An nghèn nghẹn thở ra một hơi rồi ngượng ngùng nói:
"Bẩm Nhân Hoàng, không có giải thích đặc biệt gì cho kỹ năng này. Nhưng mà trong mắt thế nhân thì ta và Nhân tộc bị khóa chung một chỗ. Lại thay đổi đoàn đội thì cũng sẽ không có người tiếp nhận, huống chỉ ngài ở đây, đầu của ta bị lừa đá thì mới có thể đi đầu quân cho người khác."
"Nếu đã như vậy thì ngươi làm một lãnh tụ của Nhân tộc ta đi, tranh thủ sớm ngày đạt được thành tựu địa vị Văn Thánh."
Đỗ Cách nhìn hắn cười nói.