Chương 151: Cũng Là Bình Thường
Chương 151: Cũng Là Bình ThườngChương 151: Cũng Là Bình Thường
"Mọi chuyện đều có ta. Ngươi đừng quên, ta khóa của ta là mưu lược, ở phương diện lên kế hoạch này, ta có được ưu thế bẩm sinh."
Triệu tiên sinh tự tỉn cười:
"Hành động lần này của Phùng Thất đã cho chúng ta một cơ hội để tương kế tựu kế, dẫn dụ Phùng Thất cắn câu."...
"Thất ca, Kiều gia loạn rồi. Ngay cả thê tử và con của Kiều Bình Giang cũng bị bắt lại rồi, liên hoàn kế này của ngươi quả thực cao siêu, chưa đánh mà địch nhân tự loạn, bội phục, bội phục, ngươi nên dùng từ khóa "khiêu khích" của ta mới đúng."
Liếc thấy có tình báo liên quan đến Kiều gia, Phùng Trung tràn đầy phấn khởi nói:
"Những lời nói muốn chúng ta cứu Kiều gia trong dân gian càng ngày càng cao, chúng ta nhân dịp hỗn loạn mà dẫn người qua giết, giơ cao lá cờ chính nghĩa, giữ gìn sự yên ổn của giang hồ! Một khi chúng ta qua giết, cam đoan không một người nào của Kiều gia sống nổi cả. Giết gà dọa khỉ, để xem còn môn phái nào dám giúp đỡ Thiên Ma?"
"Giả."
Đỗ Cách ấn mở bảng xếp hạng cá nhân, nhìn con số ở phía trên rồi bình tĩnh nói:
"Không có một tuyển thù nào của trường mô phỏng chết hết. Cái Bang và Thanh Giao Bang không hề rút khỏi Kiều gia, mấy môn phái như Côn Luân vẫn đang trên đường đến Kiều gia, cho nên việc Kiều gia hỗn loạn chỉ là diễn cho chúng ta xem thôi."
"Ngốc nghếch."
Vương Tam khinh thường giễu cợt một tiếng.
"Hừ"
Mặt Phùng Trung lập tức đỏ lên, ngượng ngùng nói:
"Suýt chút nữa bị bọn hắn lừa rồi, cũng may Thất ca anh minh."
"Mỗi khi gặp chuyện lớn thì phải bình tĩnh, càng đến lúc thế này lại càng phải bình tĩnh, như thế thì mới không bị sự hưng phấn làm choáng váng đầu óc."
Đỗ Cách đóng bảng xếp hạng cá nhân lại:
"Ít nhất Kiều gia cũng có mười mấy Thiên Ma, đoán là cũng có người nằm trong top mười của trường mô phỏng, cho nên việc phá giải kế sách của chúng ta cũng không có gì kỳ quái."
"Thất ca, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Phùng Trung nói:
"Loại bỏ một vài từ khóa vô dụng, chí ít bên phía Kiều gia cũng có khoảng mười tên có thể tạo và dùng từ khóa, chưa biết chừng còn có kỹ năng diễn sinh khắc chế chúng ta. Vậy chúng ta có tiến đánh được không?"
"Không đến mười tên, cùng lắm chỉ có hai đến ba tên có thể đấu với chúng ta, cũng chính là người bày ra bàn cờ này ở Kiều gia. Người không có bản lĩnh thì mới nhờ Kiều gia che chở."
Đỗ Cách nói:
"Cao thủ chân chính sẽ không chủ động vào cuộc. Ví dụ như ngươi, xếp thứ ba trên bảng xếp hạng, khi ngươi thấy thông cáo của Kiều gia thì ngươi có để ý không?" Sau chốc lát trầm mặc, Phùng Trung đáp:
"Ta sẽ ngồi xem nghêu cò đánh nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi."
Ngón tay Đỗ Cách nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, bỗng nhiên chuyển chủ đề:
"Các ngươi nói xem, vì sao trăm năm nay Kiều gia vẫn luôn kiên trì tổ chức đại hội võ lâm, đồng thời chỉ cho phép thanh niên từ hai lăm tuổi trở xuống tiến vào thánh địa Kiều gia?"
Hắn nhớ tới lúc vừa mới xuyên qua, Phùng Cửu đã từng về sự kiện đầu mối chính của thế giới này.
Trên địa cầu, bất kể là game offline hay võng du thì phần lớn đều có nhiệm vụ chính, bất kể ngươi điều khiển nhân vật làm gì ở giữa thì cuối cùng đều sẽ tập trung vào nhiệm vụ chính.
Nơi này là trường mô phỏng, không phải một thế giới chân thật, ngay cả quan phủ đều bị giảm bớt, như vậy thì việc có một nhiệm vụ chính cũng quá bình thường.
Chắc hẳn người bày bẫy ở Kiều gia đã lợi dụng điểm này.
Mà có thể nói con đường hắn đi là do hắn tự tạo ra nhiệm vụ chính.
Mặc dù chơi quên cả trời đất, nhưng suy nghĩ kỹ một tí thì dường như có hơi sai lệch.
Cái này cũng không thể trách hắn, trường mô phỏng được chế tạo quá chân thật, người ở trong này có máu có thịt, nên hở ra là lại tạo cho hắn cảm giác nơi này là một thế giới chân thật, dường như đường có hơi nghiêng một chút thì cũng là bình thường.
"Nghe nói sau khi Kiều Hòa chết thì phát hiện không có một ai ở Kiều gia có thể kế thừa y bát của mình. Vì để đảm bảo gia tộc có thể tồn tại lâu dài nên đã làm ra sách lược."
Phùng Trung nói:
"Các bang phái đạt được bí tịch võ lâm ở trong thánh địa Kiều gia đều sẽ nhớ ơn Kiều gia, khi xảy ra biến cố thì không đến mức ra sát chiêu với Kiều gia."
"Một trăm năm, nếu như tốc độ nhanh thì có thể kéo dài tới năm đời."
Đỗ Cách nói:
"Từ trước đến nay, những môn phái như Hoa §ơn và Thái Sơn đều chưa từng đào tạo được thiên tài như Kiều Hòa, sừng sững không ngã như cũ. Kiều Hòa gần như áp đảo toàn bộ người đồng lứa. Ta không tin hắn không làm được. Cho nên chắc chắn cái gọi là thánh địa Kiều gia, mười mấy năm luận võ một lần nhất định là một âm mưu."
"Nghĩ như vậy thì đúng là có hơi không bình thường."