Chương 153: Gia Tăng Năm Giác Quan
Chương 153: Gia Tăng Năm Giác QuanChương 153: Gia Tăng Năm Giác Quan
"§ao chúng ta lại xui xẻo như vậy, gặp phải một kẻ hung ác như Phùng Thất? Cứ thế quấy nhiễu khiến mọi người đều không được yên bình, ta cũng phục."
"Có không bằng Phùng Thất hay không thì không liên quan đến ta, nhưng ta là một nam nhân mà lại phân từ khóa "hiền lành", trong trường mô phỏng này có ai xui xẻo như thế không. Hiện tại ta chỉ muốn Kiều gia có thể giết chết Phùng Thất, để ta hưởng thụ thêm mấy ngày trong trường mô phỏng..."
"Hai ta đồng bệnh tương liên, từ khóa của ta là triền miên."
"Thực ra hai người các ngươi mà hợp lại thành một đôi thì cũng không phải không thể chơi..."
"Cút sang bên kia,"trêu chọc" như ngươi thì có gì hay mà đắc ý?"...
Bên ngoài doanh trại Thiên Ma của Kiều gia.
Đỗ Cách nghe được đoạn đối thoại kỳ quái ở bên trong mà tức đến mức xạm mặt lại.
Giờ phút này.
Cuối cùng hắn cũng có nhận thức đầy đủ về sự vô căn cứ của từ khóa.
So với triền miên hay hiền lành thì "bệnh kiều" (1) của Vương Tam thực sự có thể coi là một từ khóa có chất lượng khá tốt.
(1) Bệnh kiều: yêu một cách cuồng loạn.
Đây thực sự là một trò chơi dựa vào vận may.
Hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không biết một nam nhân nên làm thế nào để phát huy "triền miên" và "hiền lành" đến cực hạn!
Không trách Phùng Trung lại nói muốn loại bỏ một vài từ khóa vô dụng trong đó.
Trước đó hắn còn nghĩ rằng dù từ khó có vô dụng đến đâu thì cũng có thể phát huy một chút xíu tác dụng.
Hiện tại xem ra hắn thật sự suy nghĩ nhiều rồi, có vài từ khóa thật sự vô dụng đến mức có cố gắng thế nào cũng không có tác dụng.
Vì một vài lý do mà một nhóm người sẽ bị loại bỏ sau khi bị đoạt xác, những người có từ khóa vô dụng như này không có tư cách cạnh tranh thứ hạng.
Tính đi tính lại, có lẽ cũng chỉ có chưa tới một trăm người trong số hơn ba người trong trường mô phỏng có tư cách tham gia trận tranh đấu cuối cùng.
Thiết kế ra một cái trường mô phỏng không công bằng như này thì thật sự có thể chọn ra nhân tài sao?...
"Thất ca, bên trong đang làm gì?"
Phùng Trung nhỏ giọng hỏi.
Sau khi thu phục liên tiếp đám môn phái Hoa Sơn và Thái Sơn. địa bàn Duy Hòa bang đã được mở rộng, thuộc tính của Đỗ Cách cũng tăng lên rất nhiều.
Chẳng qua, năm giác quan không còn gia tăng trên diện rộng.
Chắc là sự hạn chế của bộ phận trên thân thể người, mới hạn chế sự gia tăng của năm giác quan.
Ba người họ đã từng làm thí nghiệm.
Thính lực của Đỗ Cách có thể bao trùm một ngàn mét xung quanh, thậm chí có thể phân biệt vị trí bằng cách nghe rõ chỉ tiết. Nhưng thính lực của Vương Tam đứng hạng hai chỉ bao trùm phạm vi hai trăm mét.
Phùng Thất và Vương Tam không hơn kém nhau nhiều lắm, hẳn là do thuộc tính của hai người.
Khoảng cách giữa họ gấp hơn năm lần, mà họ không thể nghe âm thanh phân biệt vị trí chính xác như Đỗ Cách, không biết vì nguyên nhân gì?
Đỗ Cách không hỏi, có vài bí mật vẫn nên giấu ở trong lòng thì tốt hơn.
Cho nên.
Lúc này Đỗ Cách chính là một máy nghe trộm hình người, hắn có thể nghe được âm thanh mà hai người không nghe được.
Họ không nghe được thì những người xếp hạng sau ở phía bên kia lại càng không nghe được.
"Không có gì, đám Thiên Ma trong doanh trại hoàn toàn đều có những từ khóa vô dụng, chắc hẳn được để lại ở đây để làm mồi dụ, chắc người hữu dụng thì ở một nơi khác."
Đỗ Cách nhỏ giọng nói.
"Vô dụng như thế nào, nói ra để chúng ta cùng vui vẻ đi."
Phùng Trung cười nói:
"Mỗi lần trường mô phỏng đều có những người xui xẻo như vậy, cho dù thành tích ở trường học tốt nhưng được phân một từ khóa vô dụng thì cũng không tốt, vận mệnh trêu người mà!"
"Là mấy từ kiểu hiền lành, triền miên, khốn khổ, yếu ớt."
Đỗ Cách nói.
"Đúng là vô dụng thật."
Phùng Trung hơi sửng sốt, nói:
"Năm nào cũng có mấy cái từ vô dụng, mà mỗi năm một khác. Được phân từ khóa rác rưởi ở trường mô phỏng còn đỡ, ngẫu nhiên có được một từ khóa vô dụng như này ở chiến trường dị tỉnh thì thật sự là muốn mạng người, cầu nguyện may mắn sẽ luôn đến với mình đi!"
Vương Tam vẫn luôn trầm mặc bỗng nói:
"Thất ca, tha cho họ một lần đi! Dù sao họ cũng không làm nên được trò trống gì, để họ hưởng thủ ở trong trường mô phỏng thêm một khoảng thời gian đi!"
"Tất cả mọi người ở bên trong đều muốn chúng ta chết."
Đỗ Cách nói.
Vương Tam hơi khựng lại, khóe miệng co giật, rũ mắt xuống:
"Vậy vẫn nên giết đi!"
Ba người đang chuẩn bị ra tay thì Đỗ Cách đột nhiên dừng bước.
"Sao vậy?"
Phùng Trung hỏi.
"Không cần chúng ta ra tay."
Đỗ Cách nói. Đầu hai người toàn dấu hỏi chấm.
"Nhìn xếp hạng đi."
Phùng Trung và Vương Tam nhanh chóng mở bảng xếp hạng cá nhân ra.
Sau đó.
Hai người cùng ngây người, nhân số của trường mô phỏng đang tụt xuống nhanh chóng, trong chốc lát đã từ một trăm hai mươi bảy người xuống còn một trăm mười lăm, một trăm linh ba...