Chương 154: Trì Trệ
Chương 154: Trì TrệChương 154: Trì Trệ
Gần như thay đổi từng giây một...
"Họ đang làm gì?"
Phùng Trung ngây ngẩn cả người.
"Giá họa, lấy thuộc tính."
Đỗ Cách có thể nghe rõ động tĩnh ở bên trong, lập tức đưa ra đáp án:
"Có tổng cộng hai người, trong lúc một người ra tay thì một người khác không nhúc nhích, chắc là khống chế cục diện, còn người kia thì bắt chước ta, ra tay từ sau lưng. Chắc ngày mai Kiều gia sẽ truyền ra tin tức Phùng Thất đánh lén doanh trại Thiên Ma vào ban đêm."
"Má."
Phùng Trung mắng.
Đỗ Cách lắc đầu:
"Làm như thế thì có thể kích thích tâm lý cùng chung mối thù của những tuyển thủ khác, ép những tuyển thủ lêu lổng ở bên ngoài hợp thành nhóm với họ, cũng có thể khiến những môn phái giang hồ như Cái Bang cảm thấy bất an, gia tăng cường độ tuần tra. Một công nhiều việc mà chỉ hy sinh mấy tuyển thủ vô dụng không có lợi ích gì mà thôi."
"Thất ca, chắc chắn từ khóa của tên ở bên trong có liên quan đến hung ác hay giết chóc."
Phùng Trung nói.
Lời còn chưa dứt.
Đỗ Cách đã xông ra ngoài, thân hình biến mất trong bóng đêm, hai người vội vàng đuổi theo."
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.
Lúc này, người được phái tới để gia tăng thuộc tính giết người chắc chắn là nhân vật quan trọng trong đội của đối phương, không thể để hắn chạy mất được. ...
Lúc Đỗ Cách cách danh trại Thiên Ma tám mươi mét thì người canh giữ ở cổng doanh mới phản ứng lại, vẻ mặt hốt hoảng, lập tức cảnh báo:
"Phùng... Thất... đến... đến... cứu... ta..."
Tốc độ nói chuyện của hắn cực kỳ chậm, còn vừa nói vừa quay người chạy vào trong doanh địa.
Động tác xoay người không khác gì con lười.
Trong nháy mắt khi hắn lên tiếng, thân hình Đỗ Cách trầm xuống, tốc độ nhanh như chớp giật đột nhiên chậm gấp mười lần, thậm chí có thể nhìn rõ thân thể hắn đang chạy bằng mắt thường.
Phùng Trung và Vương Tam cùng ở sau lưng hắn thảm rồi, thân pháp mau lẹ lúc đầu đột nhiên chậm gấp mười lần, chạy mà không khác gì người bình thường chạy.
“Trì... trệ..."
Sắc mặt Phùng Trung đột nhiên thay đổi:
"Thất... ca... mau... giết... hẳn..., từ... khóa... của... hắn... là... trì... trệ, từ khóa hỗ trợ thuần chiến đấu..."
"Ta... thích... ngươi... , bảo... bối... đừng chạy mà!"
Vương Tam cũng lên tiếng sử dụng Nỗi Sợ Yêu Kiều. Nhưng hai người đều chỉ nói một nửa thì khôi phục bình thường.
Bởi vì con hàng kia vừa xoay người thì cũng để lộ cái lưng cho Đỗ Cách, thế là hẳn lập tức nhảy qua, đâm một kiếm xuyên tim, lấy được mạng của tên kia.
Trước khi tắt thở, người kia chật vật xoay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin:
"Sao ngươi có thể nhanh như vậy?"
"Bởi vì ngươi không biết thuộc tính của ta cao bao nhiêu!”
Đỗ Cách cho hắn một lời giải thích rồi trở tay rút trường kiếm ra, nhìn về phía tên nhóc cầm kiếm giết người ở trong doanh địa.
Người kia đứng giữa đống thi thể, hai mắt đỏ au mà nhìn Đỗ Cách, cũng bị kinh ngạc:
"Ngươi không bị chậm chạp áp chế..."
Lời còn chưa dứt.
Đỗ Cách đã vọt đến trước người hắn, đâm thẳng kiếm tới.
Sự chậm chạp ở ngoài cổng đã cho Đỗ Cách một bài học kinh nghiệm.
Từ khóa rất kỳ lạ cổ quái, giết được tên nào thì bớt được một tên, đối phương triệu tập nhiều người như vậy, không chừng trong đám người này còn có kỹ năng diễn sinh không hợp thói thường!"
Bỗng có khí tức hung ác toát ra từ trên người đối phương.
Không hiểu sao trong lòng Đỗ Cách lại xuất hiện chút sợ hãi, tựa như đứng đối diện mình chính là một ác ma giết người vố số.
Giờ phút này.
Dường như hắn đã cảm nhận được cảm giác của những người trúng chiêu Nỗi Sợ Yêu Kiều.
Sự sợ hãi mà đối phương mang tới không giống với Vương Tam, chí í hắn không muốn trốn đi.
Đối phương tản ra một loại khí thế bễ nghễ kỳ lạ, kiểu như ngươi dám ra tay thì ta có thể xé ngươi thành mảnh nhỏ.
Sau khi có thêm khí thế này thì hắn chợt lách người, tránh khỏi một kiếm mà Đỗ Cách đâm về phía tim hắn, thuận tay bổ một kiếm xuống đỉnh đầu Đỗ Cách, lưỡi kiếm nhỏ nhẹ thật sự bị hắn dùng nặng nề như Khai Sơn Đao.
Sắc bén!
Tàn nhẫn!
Nhào về phía Đỗ Cách tựa như mưa to gió lớn.
"Ca ca tốt, sao ngươi có thể giết người ở đây?"
Giọng nói thâm trầm của Vương Tam vang lên đúng lúc, người kia không khỏi bối rối, khí tức hung ác lập tức bị cắt đứt, thế là Đỗ Cách vung kiếm đẩy thanh trường kiếm bổ về phía sau của tên kia.
Một giây sau.
Kim quang hiện lên, cổ họng đã bị cắt đứt.
"Chính diện cũng giết được sao?"
Người kia nhìn Đỗ Cách, chật vật phun ra mấy chữ rồi ngã rầm lên mặt đất một cách không cam lòng, bị loại bỏ khỏi ván cờ.
"Thất ca, chúng ta tới đúng lúc đấy. Họ còn có cả nhóm chiến đấu rồi, nếu cho họ thêm thời gian trưởng thành, nói không chừng họ thật sự có thể lật ngược tình thế." Phùng Trung đứng bên cạnh Đỗ Cách, nhìn lướt về phía thi thể trên mặt đất với sắc mặt hơi nghiêm túc. Trong doanh trại Thiên Ma chỉ còn lại một tuyển thủ nữ.