Chương 155: Du Thuyết
Chương 155: Du ThuyếtChương 155: Du Thuyết
Nàng nhìn đống thi thể rồi lại nhìn Phùng Thất, ngán ngẩm thở dài một hơi rồi giơ tay lên, trưng ra khuôn mặt tươi Cười:
"Phùng Thất, từ khóa của ta là xấu hổ, ta còn sống được chứ? Ta có thể ngủ cùng người, cung cấp tin tình báo cho ngươi."
Đặt việc ngủ cùng ở trước cung cấp tin tức tình báo, đó là cách ngươi sử dụng từ khóa sao?
Đúng là rất xấu hổi
Đỗ Cách thoáng nhìn nàng, hỏi:
"Bên Kiều gia này còn bao nhiêu người?"...
"Một người tên Triệu tiên sinh đang chủ trì đại cục, thân phận trước mắt của hắn là mưu sĩ của Kiều gia, từ khóa là mưu lược, tất cả kế hoạch đều do hắn đề xuất."
Tuyển thủ nữ nói:
"Hôm trước, hắn đã chọn đi hết những người có kỹ năng tiến giai, khoảng mười người."
"Mưu lược?"
Phùng Trung lầu bầu một tiếng:
"Nghe cao cấp hơn ta một chút, khó trách lại có thể đối phó với kế hoạch của chúng ta."
"Còn gì nữa không?"
Đỗ Cách vừa hỏi vừa nhấc một thi thể ở trên mặt đất lên, sau đó nhặt một món vũ khí, đính thẳng thi thể kia lên tường.
Phùng Trung và Vương Tam hơi sửng sốt, đính thi thể lên tường, cột và các ngõ ngách trong sân.
Những thi thể bị đính lên có một đặc điểm giống nhau, đó là tất cả đều quay lưng ra ngoài.
Tuyển thủ nữ kinh ngạc nhìn động tác của mấy người, chớp mắt một cái rồi tiếp tục nói:
"Một kẻ tên là Kỳ Binh, từ khóa là ngụy trang, có thể bắt chước bất cứ ai. Một kẻ tên Tang Diễm, hở ra là đập phá đồ đạc, có lẽ từ khóa liên quan đến phá hoại. Một tên khác tên là Lộ Cảnh Bình, từ khóa là bi thương, đã thức tỉnh kỹ năng Ai Binh Tất Thắng. Còn một tên khác tên là Khương Vĩ, hắn nói từ khóa của hắn là xúi giục, còn một người có từ khóa là du thuyết (1)..."
(1) Du thuyết: đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Đột nhiên,
Đôi tai Đỗ Cách hơi động đậy.
Giọng nói của tuyển thủ nữ lập tứ biến mất, chỉ thấy nàng há miệng chứ không nghe được âm thanh gì.
"Chuẩn bị, người đến rồi."
Đỗ Cách nhắc nhở.
Nhưng sau khi lên tiếng, hắn cũng không thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đỗ Cách không khỏi sững sờ, mắt sau đầu thấy rõ khẩu hình của Phùng Trung tựa như đang nói hai chữ "im lặng".
Trong con ngươi của Vương Tam lóe lên vẻ lo lắng, không thể nói thì kỹ năng của hắn lại bị khắc chế, Nồi Sợ Yêu Kiều nhất định phải chỉ định chính xác đối tượng thích. Cũng may lúc nãy hắn đã dùng kỹ năng một lần, giờ đây thi thể vẫn còn đang trong trạng thái bộc phát Nỗi Sợ Yêu Kiều.
Nếu không.
Trong trận chiến đấu này, hắn lại hoàn toàn biến thành một kẻ vướng víu rồi.
Nhưng bây giờ, thiếu sự giúp đỡ của hắn, sức chiến đấu của nhóm họ cũng bị sụt giảm nhiều.
Đối phương chuẩn bị quá đầy đủ.
Hắn đi tới trước người Đỗ Cách, lên tiếng một cách im ắng:
"Thất ca, giết '1ïm lặng' trước."
Đỗ Cách cười rồi gật nhẹ với hắn.
Ba! Ba! Ba!
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, rất nhiều người tràn vào trong sân, đủ cả nam nữ.
Còn có một số tên ăn mày hoặc là hiệp khách vác đao cầm thương lục tục trèo vào từ ngoài tường, vây quanh đám người Đỗ Cách ở giữa.
Người cầm đầu là một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm.
Tên kia đứng đối diện Phùng Thất, cười nhìn hắn:
"Phùng Thất, ngươi thật sự can đảm đấy, ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ ngươi thật sự có can đảm đánh lén. Uổng công ta còn sắp xếp trò hề ám sát người mình, sớm biết ngươi sẽ đến thì ta đã để lại đám hàng này để ngươi tự ra tay rồi..."
Đỗ Cách nhìn hắn mà mặt trên hiện ra nụ cười mỉm.
"Ồ, ta quên mất, không nói chuyện được."
Triệu tiên sinh vỗ đầu mình, hai tay giang ra:
"Ngươi thấy ta chuẩn bị có đầy đủ không? Không sai, ngươi thật sự rất mạnh nhưng ngươi cũng sai quá lộ liễu, tìm ra cách khắc chế ngươi quá dễ dàng. Ta biết ngươi muốn đánh nhanh, giải quyết tai họa ngầm của mình. Tiến công chớp nhoáng mà đánh không tốt thì sẽ phản phệ lại mình..."
Hừ!
Đỗ Cách ngả ngớn nhổ một bãi nước bọt về phía hắn, dùng khẩu hình nói hai chữ với hắn:
"Ngớ ngẩn!"
Không thể lên tiếng không có nghĩa là không thể trào phúng kẻ địch.
"Chỉ là, nếu không phải ngươi làm âm 1 như thế thì ta cũng không tập hợp được nhiều người như vậy, nói cho cùng thì ta còn phải cảm ơn ngươi!"
Triệu tiên sinh cười nói:
"Thật ra, nếu thủ đoạn của ngươi hòa hoãn một chút thì rõ ràng có thể tiêu diệt từng bộ phận một. Nhưng tướng ăn của ngươi quá khó coi, muốn chặt hết mọi đường sống, ép mọi người không thể không tập hợp lại! Dù ngươi bị loại bỏ thì cũng đủ kiêu ngạo. Bởi vì ngươi sẽ thành tài liệu giảng dạy về mặt trái của ưu tú, bị mỗi một thí sinh sau này, à không, mỗi Thiên Ma nhớ kỹ, ha ha ha..."
"Hàng giả!"
Đỗ Cách lại lặng yên nói ra hai chữ.
Sắc mặt Triệu tiên sinh kia thay đổi, vung tay lên: "Giết hắn."
Lộ Cảnh Bình đứng ở bên cạnh hắn cong khóe miệng lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
Khi nước mắt hắn chảy ra, đám người đối diện đều không kìm được mà rơi nước mắt bất kể là ăn mày hay hiệp khách, hình tượng lúc nãy còn bình thường đột nhiên trở nên nặng nề.