Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163: Động Lòng

Chương 163: Động Lòng Chương 163: Động LòngChương 163: Động Lòng

Về tính về lý, Phùng Thất đều sẽ không để Kiều Hòa thành công.

"Triệu tiên sinh, hay là để Tiểu Tuyết thả Vương Tam ra đi!"

Kiều Bình Giang do dự một chút nói:

"Nếu Kiều Hòa không phải là thí sinh thì còn đỡ, nhưng tình hình hiện tại, một khi Phùng Thất bị hắn ta giết chết, làm hắn ta kế thừa được thuộc tính của người hạng nhất khu mô phỏng, mạnh lên gấp đôi, chúng ta cũng sẽ tiêu đời."

"Chờ chút đi."

Triệu tiên sinh lộ ra vẻ chần chừ.

"Kiều Hòa, ngươi có thể mặt đối mặt với ta đi giết họ mà, bay nghiêng cũng được! Tốc độ tấn công từ chính diện của ta không nhanh, giết chết họ rồi, cái lỗ ta đâm trên mông của ngươi sẽ khôi phục, đánh nhau kiểu này đau lắm đó!"

Đỗ Cách nghe được mấy người họ nói chuyện, tiếp tục kích thích Kiều Hòa, ép Triệu tiên sinh phải buông bỏ áp chế đối với Vương Tam.

Kiều Hòa.

Triệu tiên sinh

Kiều Hòa lại có chút động lòng.

Hắn ta là người xếp hạng thấp nhất trong khu mô phỏng.

Hơn nữa thuộc tính thật sự là giết chóc, nhưng từ khi hắn ta bước vào khu mô phỏng đến bây giờ luôn bị chôn dưới đất, đến cả con gà còn chưa từng giết.

Kỹ năng diễn sinh và thuộc tính từ khóa không có cái nào, chiến đấu với Đỗ Cách đều dựa vào võ công và nội lực của Kiều Hòa.

Nhưng Kiều Hòa dù sao cũng là người thường, cho dù võ công có cao đến mức nào thì bị đâm cũng rất đau!

Nếu có thể giết chết một người, không chỉ vết thương sẽ khôi phục mà còn có thể hưởng thụ thuộc tính của người đó, nghe có vẻ rất hấp dẫn...

Không đợi Kiều Hòa có hành động gì, Đỗ Cách lại hô to: "Triệu huynh, Kiều Hòa đã biết làm cách nào để lên lầu rồi, các ngươi còn chưa chịu xuống sao? Ở trên lầu thì ta không thể bảo vệ được các ngươi đâu. Nếu ngươi không xuống, chúng ta có thể tranh thủ lúc hắn ta giết các ngươi để bỏ trốn, chờ Kiều Hòa giết sạch những người khác rồi, chúng ta vẫn sẽ là top mười của khu mô phỏng."

Chỉ một câu, suýt chút nữa đã làm Triệu tiên sinh cắn nát răng, cái tên Phùng Thất này sao lại có thể chó đến mức này chứ!...

Kiều Hòa cũng hận Phùng Thất đến ngứa răng.

Từ khóa chân chính của tên này là xúi giục đúng không!

Nếu không phải hắn ta thật sự không bắt được Phùng Thất thì hắn ta thật sự rất muốn giết chết cái tên đáng ghét này trước tiên.

Tuy rằng biết hắn đang lợi dụng bản thân, nhưng Kiều Hòa lại không thể không thừa nhận, lời Phùng Thất nói rất có lý, giết chết mấy người trên lầu trước, lại khống chế cô bé im lặng kia thật sự là phương pháp tối ưu nhất của hắn ta ở thời điểm hiện tại. "Triệu tiên sinh, nếu không chúng ta lại bịt miệng của tên Phùng Thất này đi!"

Lúc nãy Kiều Bình Giang còn quyết định muốn buông bỏ sự áp chế với Vương Tam, nhưng chỉ trong chốc lát ông ta đã thay đổi ý kiến, ông ta cảm thấy khả năng ăn nói của Phùng Thất còn mạnh hơn sức chiến đấu thực tế của hắn rất nhiều.

"Không có tác dụng."

Triệu tiên sinh lắc đầu:

"Nếu bây giờ dùng im lặng với Phùng Thất, hắn quay đầu bỏ chạy, đến lúc đó ta và ngươi, ai có thể chạy thoát khỏi tay của Kiều Hòa?"

"Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Kiều Bình Giang hỏi.

"Đi xuống đi!"

Thấy Kiều Hòa đã thả chậm tiết tấu tấn công, Triệu tiên sinh biết không thể tiếp tục kéo dài nữa, hắn ta khẽ cắn môi nói:

"Nếu Phùng Thất dám ra tay với chúng ta, cùng lắm thì đưa cái mạng này cho Kiều Hòa, kéo Phùng Thất xuống chôn cùng."

Kiều Hòa vốn định dựa theo phương pháp của Phùng Thất để leo lên tháp giết người, nghe thế thì dừng lại.

Hắn ta âm thầm cảm thấy may mắn, mấy người này có quá nhiều mưu mô.

May mà hắn ta thật sự không tìm được đối tượng nào để đoạt xá, đến khúc cuối cùng mới mạo hiểm đoạt xá một cái thây khô.

Nếu không, dựa vào chỉ số thông minh của hắn ta, ở trong khu mô phỏng này, chỉ sợ là bị mấy người họ đè bẹp rồi.

Không đúng.

Phải nói là vì sao mình chết cũng không biết!

Nếu sớm biết vậy thì đã không ngông cuồng đến thế, bại lộ từ khóa của bản thân.

Nhưng như bây giờ cũng tốt, hai người họ đấu tranh nội bộ, kiểu gì hắn ta cũng sẽ tìm được sơ hở, chỉ cần để hắn ta năm bắt được cơ hội giết một người thì những người còn lại cũng tiêu đời rồi. ...

"Tiểu Tuyết, ngươi ở yên trên lầu, ta và lão Kiều đi xuống. Phùng Thất, chúng ta trợ giúp ngươi giết Kiều Hòa trước, hi vọng ngươi nói chuyện giữ lời."

Triệu tiên sinh đặn dò nữ tuyển thủ im lặng kia, lại nháy mắt ra hiệu cho Kiều Bình Giang, hai người dùng khinh công nhảy xuống tháp.

Ngay khoảnh khắc hai người rơi xuống đất, Kiều Hòa đột nhiên bay ngược ra sau, mặt vẫn hướng về Đỗ Cách, lại đâm về phía phía họ.

Mấy người lập tức thay đổi sắc mặt.

"Xoay người."

Đỗ Cách hô to lên.

Hai người Kiều Bình Giang vẫn không nhúc nhích.

Phùng Trung lại nhanh chóng hiểu được ý của Đỗ Cách, nhanh chóng xoay người lại, đưa phần lưng về phía Đỗ Cách.

Vèo! Đỗ Cách lập tức dán sát đến sau lưng Phùng Trung, nhẹ nhàng giơ chưởng đẩy nhẹ hắn ta, lại sử dụng đâm mạnh ở sau lưng để chợt lóe đến phía sau Kiều Hòa, giơ kiếm lên đâm, trường kiếm nhắm thẳng vào phần lưng của hắn ta.

Kiều Hòa hoảng hốt, dồn khí mạnh tung người nhảy về phía trước, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cú đâm mạnh của Đỗ Cách, kêu thảm thiết, mông bên phải lại lủng một lỗ.

Hai lần đâm sau lưng liên tiếp, những vết thương trên người Đỗ Cách do hắn ta chém ra lại khỏi hẳn.
Bình Luận (0)
Comment