Chương 164: Ván Cầu
Chương 164: Ván CầuChương 164: Ván Cầu
Mông bị trúng chiêu hai lần, Kiều Hòa muốn nổi điên, sao tên khốn nạn này có nhiều chiêu đê tiện như thế chứ?
Triệu tiên sinh và Kiều Bình Giang nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên nhớ đến chiêu mượn thi thể trong sân để đâm tới đâm lui kia của Phùng Thất, càng thêm bội phục thiên phú chiến đấu của Phùng Thất.
"Các huynh đệ, ăn ý chút nào, di chuyển đi, cử động nào."
Tấn công có hiệu quả, tỉnh thần Đỗ Cách hưng phấn hơn:
"Vẫn cứ dựa theo kế hoạch trước đó, giết Kiều Hòa, kết thúc khu mô phỏng này."
Phùng Trung và Vương Tam là đàn em trung thành của Đỗ Cách.
Nghe thế lập tức di chuyển, chuyên vòng ra sau lưng Kiều Hòa, làm trạm trung chuyển cho Đỗ Cách.
Chỉ cần Kiều Hòa tấn công họ, họ sẽ không chút chần chừ mà giơ phần lưng về phía Đỗ Cách.
Mượn dùng đâm mạnh, Đỗ Cách sẽ có thể nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng họ kịp lục, thay họ cản đòn tấn công của Kiều Hòa.
Chỉ cần Kiều Hòa hơi bất cẩn một tí, để một trong số họ di chuyển ra sau lưng của hắn ta.
Phùng Thất lại xoay người, mông của hắn ta chắc chắn sẽ lại bị đâm ra một lỗ thủng, hoặc là bị tước một miếng thịt.
Tuy rằng Kiều Hòa dựa vào nội công cao thâm và khinh công, luôn có thể né tránh đi những vị trí nguy hiểm, hơn nữa còn điểm huyệt cầm máu, nhưng cách chiến đấu này thật sự làm hắn ta muốn nổi điên.
Vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương nhiều cũng đau, đã ảnh hưởng đến thân pháp của hắn ta.
Hơn nữa hắn ta còn cần phải bảo đảm rằng hắn ta không đưa lưng về phía bất cứ người nào, trong lúc vô tình lại ảnh hưởng đến một ít lực tập trung của hắn ta.
Bị rất nhiều thứ ảnh hưởng, chiêu thức tỉnh diệu của hắn ta thậm chí đã không thể làm Phùng Thất bị thương!
Nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa, người chết chắc chắn là hắn ta.
Hai người Kiều Bình Giang vẫn không hề dám di chuyển, họ vô cùng ăn ý lưng tựa lưng dán sát vào nhau, sợ Phùng Thất sẽ dùng họ làm ván cầu.
Dù sao thì họ không giống như hai người Phùng Trung, người ta là chiến hữu, họ lại là kẻ thù!
Phùng Thất di chuyển đến sau lưng họ, chỉ e là sẽ giết chết họ.
Dù sao thì họ chính là những điểm thuộc tính vô cùng mê người, có thể dùng để bổ sung ma lực và thanh máu.
Thấy hai người Triệu Kiều tuy rằng đã xuống lầu nhưng chỉ lo tự bảo vệ mình, hoàn toàn không chịu phối hợp cùng nhau đánh Kiều Hòa, Phùng Trung tức muốn nổ phổi, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên kia, ánh mắt giống như muốn giết người, nếu hắn ta có thể nói, chắc chắn đã mắng chửi họ té tát từ lâu rồi.
"Triệu huynh, Kiều huynh, di chuyển đi chứ!"
Đỗ Cách sốt ruột nhắc nhở:
"Nhanh chóng giết chết Kiều Hòa, kết thúc khu mô phỏng, chúng ta đều vào top mười, tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi."
"Thất ca, ba người các ngươi là đủ rồi, chỉ giết chậm hơn chút thôi."
Triệu tiên sinh cười nói: "Hai người chúng ta có thể làm dự bị, lỡ như hai người Phùng Trung chết rồi, chúng ta lại đến làm ván cầu cho Thất ca cũng không muộn."
"Triệu huynh quá cẩn thận rồi."
Đỗ Cách cười khinh miệt, không để ý đến họ, tập trung ám sát Kiều Hòa, thậm chí còn mở miệng tiếp tục chỉ đạo hắn ta:
"Kiều Hòa, sao ngươi vừa ngu lại vừa cứng đầu thế hả? Kiều gia có một đống người, ngươi lao ra ngoài giết đại vài người, đầu tiên là lợi dụng từ khóa để chữa thương, sau lại tìm kiếm kỹ năng thăng cấp nữa! Sao chuyện gì cũng cần ta nhắc nhở thế? Lại cứ tiếp tục kéo dài nữa, mông ngươi sẽ hết thịt luôn đó."
Kiều Hòa lại muốn đi thử thêm lần nữa.
Nhưng hắn ta lập tức đề phòng, Phùng Thất chỉ chiêu cho hắn ta hai lần, cả hai lần đó hắn ta đều bị thiệt to.
Lần này cho dù nghe rất có lý thì hắn ta cũng sẽ không bị lừa, chỉ là xoay quanh nhanh hơn, cố gắng không để phần lưng hướng về bất cứ người nào.
Nhưng mông càng lúc càng đau.
Lời đề nghị của Phùng Thất giống như ma quỷ liên tục dụ dỗ Kiều Hòa, làm hắn ta nhịn không được quay đầu nhìn về hướng có rất đông người ở đằng xa, nghĩ xem có thể đưa lưng thụt lùi về bên đó, giết vài người trước rồi tính tiếp không.
Đánh không lại Phùng Thất, không lẽ còn đánh không lại họ sao?
Thử một lần, thử một lần.
Giết mấy người thôi.
Chỉ cần giết đại vài người, vết thương của hắn ta sẽ lành lại, nói không chừng còn có thể có kỹ năng mới được sinh ra...
"Kiều Hòa, đừng nghe hắn. Cho dù ngươi có thụt lùi đi qua bên đó, nhưng một khi người rời khỏi phạm vi im lặng của Tiểu Tuyết, chỉ cần Vương Tam mở miệng nói chuyện thì ngươi phải chết chắc rồi."
Triệu tiên sinh mở miệng nói, vạch trần cạm bẫy của Phùng Thất.
Kiều Hòa giật mình, hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, càng may mắn mấy người họ còn đấu tranh nội bộ, tên Phùng Thất này gian xảo quá.
"Triệu huynh, chúng ta là người cùng một phe, ngươi không giúp ta thì thôi, không thể phá ta mãi như thế chứ!"
Đỗ Cách khó chịu nói:
"Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, ta sẽ giận thật đó."