Chương 178: Phương Pháp Tối Ưu
Chương 178: Phương Pháp Tối ƯuChương 178: Phương Pháp Tối Ưu
Tin tốt, không có cha mẹ, không cần lo lắng vấn đề gia đình. Tin xấu, đây là thế giới hoàn toàn dị dạng, tầng lớp tỉnh anh triệt để lũng đoạn phân phối tài nguyên...
"Chẳng trách học viện bình dân oán hận sinh viên của học viện tỉnh anh dữ dội như vậy!"
Đỗ Cách khép cuốn "Lịch sử nền văn mỉnh hành tỉnh Khải Nguyên" lại, thở dài một tiếng:
"Xem ra muốn sống tốt ở thế giới này phải trở thành chiến sĩ mới được, nếu rơi vào tầng lớp bình dân sẽ không còn ngày nổi bật nữa."
Mỗi năm hành tỉnh Khải Nguyên đều chọn ra khoảng ba mươi ngàn chiến sĩ dự bị. Nhưng đến cuối cùng chỉ có một ngàn hai trăm người được bước lên chiến trường ngoài hành tỉnh, chia ra bốn đội giáp ất bính đỉnh, mỗi đội ba trăm người, lần lượt tham gia thi đấu ở bốn chiến trường khác nhau, phân chia tài nguyên dựa vào xếp hạng cuối cùng của các đội. Trong tình huống thông thường, chỉ cần có một đội chiến thắng, tài nguyên kiếm được gần như có thể miễn cưỡng duy trì vận hành của nền văn minh. Hai đội chiến thắng, tầng lớp bình dân có thể hưởng thụ thực phẩm bình thường trong vòng hai tháng. Ba đội chiến thắng, bình dân có thể hưởng thụ phân chia thực phẩm bình thường trong nửa năm. Toàn bộ bốn đội chiến thắng chưa từng xuất hiện trong lịch sử hành tỉnh Khải Nguyên...
Còn về tình huống Đỗ Cách mang theo kỹ năng từ trận mô phỏng ra ngoài, trong quyển "Tóm tắt chiến trường ngoài hành tỉnh" có giải thích tỉ mỉ, trận mô phỏng có thể nâng cao sức mạnh tỉnh thần của sinh viên, không thể mang kỹ năng trong đó ra ngoài. Nhưng chiến sĩ sống sót trong chiến trường ngoài hành tỉnh, vẫn có tỷ lệ nhất định rút được kỹ năng ra ngoài, nhưng tỷ lệ này cực thấp. Chỉ cần có thể mang kỹ năng cao cấp trở về, tất cả đều là người ở tầng lớp cao của hành tỉnh Khải Nguyên... Đỗ Cách đoán máy mô phỏng cũng có chức năng cho phép tuyển thủ mang kỹ năng ra ngoài, nhưng giải trí Phiếm Vũ Trụ phong tỏa hành tỉnh Khải Nguyên, mà hắn lại xuyên qua tạo thành bug của máy mô phỏng, có lẽ vì những nguyên nhân như số liệu tràn ra khiến hắn có bàn tay vàng độc nhất vô nhị.
"Ba mươi ngàn chiến sĩ dự bị, một ngàn hai trăm chiến sĩ."
Đỗ Cách không định để lộ bàn tay vàng của mình, hắn nằm ngửa ra ghế, nhắm mắt tiến hành động não một mình:
"Cũng tức là chỉ cần mình có thể thi đậu chiến sĩ, lại không thể hiện quá mức xuất sắc, sẽ có thể hưởng thụ tài nguyên chất lượng tốt của thế giới này, cũng không cần phải bỏ mạng ở chiến trường ngoài hành tỉnh. Đây mới là giải pháp tối ưu để sinh tồn trong thế giới này, phần lớn mọi người hẳn cũng có suy nghĩ như vậy."
"Thi đậu chiến sĩ, lại không thể hiện quá mức xuất sắc..."
"Người như vậy nếu ra chiến trường ngoài hành tỉnh, sẽ có hậu quả gì..."
Lời hiệu trưởng răn dạy bỗng dưng xông vào đầu của Đỗ Cách. Đỗ Cách đột nhiên mở mắt, sáng suốt cởi mở. Lật bàn, làm cái gai, để người bên trên muốn dùng hắn nhưng không dám dùng, như vậy vừa có thể làm chiến sĩ lại không cần ra chiến trường. Đây chẳng phải là đạo lý sinh tồn hợp lý nhất sao?
Reng reng! Điện thoại trong ký túc xá bỗng vang lên. Cao Minh không ở đây, Đỗ Cách vẫn chưa làm rõ quan hệ xã hội của hai người, vốn muốn nghe máy nhưng lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn bắt máy. Không nghe máy lát nữa tìm đến lại càng phiền hơn. Đỗ Cách hỏi:
"A lô, ai vậy?"
Giọng nói xa lạ phát ra từ ống nghe:
"Đỗ Cách sao?"
Đỗ Cách hỏi:
"Là ta, ngươi là ai?"
Giọng nói kia lập tức trở nên hưng phấn: "Thất ca, là ta, thiên vương cái địa hổ."
Phùng Trung? Đỗ Cách phản xạ có điều kiện ra ám hiệu đáp lại:
"Bảo tháp trấn hà yêu."
Nhưng vừa thốt ra, Đỗ Cách đã thấy không ổn, cảnh tượng mười hạng đầu trong trận mô phỏng vẫn luôn livestream ra bên ngoài, những người bị hắn giải quyết, nếu để ý đến hắn về mặt lý luận ai cũng sẽ biết ám hiệu mà họ đã quyết định. Vậy người bên kia có phải Phùng Trung hay không vẫn cần bàn bạc thêm!
"Thất ca, ám hiệu bị lộ rồi."
Trong ống nghe truyền đến tiếng nói dở khóc dở cười của Phùng Trung:
"Lúc đó ta quên mất chuyện livestream, sao ngươi cũng không nhắc ta vậy?"
Quỷ mới biết chơi trận mô phỏng cần livestream trong thời gian thực!
"Ta cũng mới vào trận mô phỏng lần đầu mà, khi đó ta tập trung tất cả sức lực đối phó cái bang, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó."
Đỗ Cách tùy ý tìm cớ.
"Không ngờ ngươi thật sự là sinh viên của học viện bình dân, hơn nữa từ mấu chốt thực sự là giữ gìn."
Phùng Trung nói:
"Ta chẳng nhìn ra được gì, quả thật là kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, ta phục rồi."
Giai cấp đặc quyền quả nhiên ghê gớm, trường bọn họ phải chờ công bố thành tích người ta mới biết được thân phận của hắn, vậy mà sinh viên bên kia đã gọi điện đến ký túc xá của hẳn rồi. Đỗ Cách than thầm, lên tiếng hỏi:
"Tìm ta có chuyện gì?"
"Gặp mặt đi!"