Chương 179: Cuộc Gọi
Chương 179: Cuộc GọiChương 179: Cuộc Gọi
Phùng Trung nói:
"Ám hiệu trở thành mật mã rõ ràng, ta đoán có không ít người giả mạo ta tìm ngươi, ta lo họ gây phiền phức cho ngươi nên mới gọi điện cho ngươi liền. Chúng ta gặp nhau đi, đổi ám hiệu mới."
Ai biết ngươi có phải thật không? Đỗ Cách đáp:
"Được, ngươi đến tìm ta! Ta ở trường đợi ngươi."
"Thất ca, đùa à, sao ta dám đến trường các ngươi chứ?"
Phùng Trung cười nói:
"Một tiếng sau chúng ta gặp ở tòa nhà mừng công, ta ở bàn 203."
Gặp? Không gặp? Đỗ Cách chần chừ, một lúc sau hắn đồng ý. Chỉ cần công bố thành tích, thân phận của hắn sẽ bị bại lộ. Hắn không thể làm tổ mãi trong trường được, cũng phải liên hệ với xã hội, ở trận mô phỏng hắn có thể xử lý được nhà họ Phùng trong tình huống không biết gì cả, không lý nào không giải quyết được một tên nhãi ranh.
Đỗ Cách gác máy. Reng reng! Điện thoại lại vang lên. Đỗ Cách lại lần nữa bắt máy:
"A lô?"
"Là Đỗ Cách sao?"
Người bên kia hỏi, Đỗ Cách đáp:
"Đúng, là ta."
Đối diện đáp:
"Thất ca, thiên vương cái địa hổ."
"Bảo tháp trấn hà yêu."
Đỗ Cách nhướng mày, giỏi lắm, mấy tên nhóc ở học viên tỉnh anh đúng là khác biệt, Cao Minh chỉ muốn ôm đùi, cọ phiếu cơm của hắn thôi, mấy tên đối diện đã xếp hàng hãm hại hắn. Ngẫu nhiên có một sơ hở đã bị bọn họ tóm lấy.
"Phù, thất ca, ta là Phùng Trung!"
Người đối diện thở dài một hơi:
"Ta đúng là ngu mà, bàn bạc ám hiệu với ngươi trước mặt mọi người, lần này thì hay rồi, tất cả đều biết."
"Ừm."
Đỗ Cách gật đầu:
"Gặp mặt đi, chúng ta đổi ám hiệu."
"Đúng là thất ca, suy nghĩ giống ta."
Đối diện sửng sốt một lúc, cười bảo:
"Gặp mặt ta mang theo đồ tốt cho ngươi. Ngươi không biết đâu, sau khi thăm dò ngươi là sinh viên học viện bình dân, ta ngạc nhiên lắm đấy. Ta lập tức tìm cha mình muốn đưa ngươi đến học viện tỉnh anh. Ông già ngoan cố kia lại không đồng ý, nói tính tình ngươi manh động, chỉ may mắn giành hạng nhất trận mô phỏng, lần tới sẽ hiện nguyên hình ngay, hoàn toàn không đáng để bồi dưỡng."
Đỗ Cách im lặng, người ở thế giới này nhận biết về trận mô phỏng thật đúng là nhất trí một cách lạ thường! "Thất ca, ngươi đừng để ý, ông già cổ hủ lắm, hoàn toàn không nhìn ra tiềm lực của ngươi."
Đối phương khinh thường hừ một tiếng:
"Chúng ta hợp tác, không ngừng cố gắng, lần sau lại nằm trong ba hạng đầu, chặn miệng của ông già lại, ta sẽ có thể đưa ngươi đến học viện tỉnh anh."
Nếu không phải lúc nãy cũng có một Phùng Trung, ta đã tin rồi đấy, qua lại với đám tỉnh anh này, mợ nó mệt quá đi mất! Đỗ Cách than một tiếng:
"Đúng, lấy thêm hạng nhất nữa. Chúng ta hẹn chỗ đi, ngươi đến trường chúng ta không tiện, ta đến chỗ các ngươi cũng không tiện."
"Được, thất ca chọn chỗ đi."
Đối phương đáp vô cùng sảng khoái.
"Tòa nhà mừng công đi!"
Đỗ Cách nói:
"Một tiếng sau gặp."
"Được, tòa nhà mừng công 305, ta thường đến đó."
Đối phương cười nói:
"Ta mời thất ca ăn một bữa ngon, trả ơn thất ca đưa ta vào ba hạng đầu."
"Không gặp không về."
Đỗ Cách cười.
"Không gặp không về."
Phía đối diện cũng cười rồi cúp máy. Lần này Đỗ Cách không đi đâu hết, canh chừng bên cạnh điện thoại. Quả nhiên không lâu sau, điện thoại lại vang lên.
"Thất ca, thiên vương cái địa hổ."
"Bảo tháp trấn hà yêu."
"Thất ca, mợ nó đúng là sống gặp ma rồi, sao ta lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy..."
"Ta biết rồi, tòa nhà mừng công, thay đổi ám hiệu, ký túc xá có người, có gì gặp mặt rồi nói."
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, Đỗ Cách đã nhận điện thoại của bốn Phùng Trung, ai nấy đều nói cứ như thật vậy. Cúp máy xong, ánh mắt Đỗ Cách mang theo ý cười, hoàn toàn yên tâm, nếu chỉ có một Phùng Trung có lẽ hắn sẽ lo lắng cho an nguy của mình, nhưng có đến bốn Phùng Trung, an toàn cá nhân không còn là vấn đề nữa.......
"Đỗ gia, ai mà hào phóng mời ngươi đến Khánh công lâu ăn cơm thế?"
Cao Minh biến thành bản đồ hình người đi trước dẫn đường.
"Phùng Trung."
Đỗ Cách nói, sau đó nhân lúc Cao Minh đưa lưng về phía hắn, thí nghiệm chiêu thức đâm sau lưng của mình một chút.
Tốc độ hình như đã nhanh hơn, nhưng cũng không rõ ràng mấy. Đỗ Cách không biết mình rốt cuộc có thể mang kỹ năng này rời khỏi thế giới mô phỏng hay không.
Dù sao thì thế giới thực không có từ khoá, dù hắn thật sự có thể mang kỹ năng ra ngoài thì cũng chẳng có thuộc tính để cộng điểm, dựa vào tố chất cơ thể hiện tại của hắn, kỹ năng này cũng chỉ là con muỗi chẳng có tác dụng gì.
Những kỹ năng mang về từ chiến trường dị tỉnh không có khả năng đều là kỹ năng phụ trợ như Mắt Sau Gáy. Phía chính phủ có lẽ sẽ có phương pháp để rèn luyện và tăng cấp kỹ năng, hắn phải tìm cơ hội điều tra một chút. "Thì ra là tên kia. Ngươi dẫn hắn vào top 3, hắn đây là muốn mượn sức ngươi." Cao Minh hoàn toàn không phát hiện lưng mình vừa bị đâm một cái, cứ tiếp tục nói.