Chương 180: Thế Giới Mô Phỏng
Chương 180: Thế Giới Mô PhỏngChương 180: Thế Giới Mô Phỏng
"Học viện Tinh Anh chẳng có tên nào tốt, lần này chúng ta phải hung hăng làm thịt hắn."
"Ừm."
Thấy kỹ năng không có hiệu quả, Đỗ Cách có hơi mất mát. Hắn theo lệ đáp một tiếng cho có rồi quan sát hoàn cảnh bên ngoài trường học.
Một tinh cầu lớn như vậy mà chỉ còn lại một tỷ người, người đi trên đường cũng không nhiều, phần lớn đều là người cao tuổi. mặt của họ đều giống hệt như nhau, không chút sức sống, giống như một cái xác biết đi.
Thỉnh thoảng có người nhìn về phía này, thấy đồng phục học sinh trên người của họ thì trên mặt mới xuất hiện một chút cảm xúc, giống như hoài niệm, lại giống như đang thương hại.
Kiến trúc bên đường chủ yếu là sòng bạc, tiệm net, studio và một số cửa hàng giải trí khác. Nhưng cơ sở này nếu là thứ đem lại niềm vui cuộc sống cho mấy người dân nghèo ở đây.
"Khi nãy ta tự hỏi sao ngươi mới ăn có hai đũa đã không ăn nữa, thì ra là đoán được có người mới à? Sao ngươi không nói sớm một chút, hại ta ăn một đống rác rưởi."
Cao Minh xoa bụng, oán giận.
"Đỗ Cách, sau khi trở về từ thế giới mô phỏng, ta cảm thấy ngươi không còn giống ngươi nữa."
"Lão Cao, ta vẫn là ta trước kia, chẳng qua ngươi bị hào quang đứng đầu thế giới mô phỏng của ta làm loé mắt, mới có thể cảm thấy ta không giống trước kia."
Đỗ Cách quay đầu nhìn hắn một cái rồi bắt đầu ám chỉ tâm lý. Việc thay thế linh hồn có lẽ sẽ gạt được người khác, nhưng qua thời gian dài, có một ít chỉ tiết không nhất định sẽ lừa gạt được người đàn ông đã sống chung với mình mười tám năm này.
"Phải không?"
Cao Minh có hơi nghỉ ngờ.
"Có nghe nói hào quang Idol chưa?"
Đỗ Cách cười cười.
"Ta trong thế giới mô phỏng ít nhiều gì cũng là một người chưởng quản một khu vực lớn, là người đã từng lại đại sự. hơn nữa người sau này mà ta tiếp xúc cũng sẽ khác với trước kia, cho nên việc thay đổi cách hành xử và suy nghĩ cũng là điều bình thường. khi ngươi trải qua tất cả những gì ta đã trải qua hiện tại thì ngươi sẽ hiểu thôi."
"Ta biết thế giới mô phỏng có thể làm người ta nhanh chóng trưởng thành."
Cao Minh thở dài một tiếng, ai oán nhìn Đỗ Cách.
"Ta cũng muốn cảm nhận những gì mà ngươi đã trải qua lắm chứ, nhưng ngươi đá ta ra sớm, một cơ hội cũng chẳng chừa cho ta!"
Đỗ Cách sững sốt một chút rồi chợt tỉnh, nhận ra lo lắng của mình quả thật là dư thừa. mỗi lần tiến vào thế giới mô phỏng cũng chẳng khác gì trọng sinh xuyên không, tình cách thay đổi mới là điều bình thường.
Hắn nhìn Cao Minh, cười nói.
"Ngươi nghĩ ta dẫn ngươi đến gặp Phùng Trung là để làm gì? Chỉ dẫn ngươi đi ăn thôi à? Lão Cao, ta mãi mãi sẽ không quan tình bạn từ nhỏ đến lớn của chúng ta."
"Nô gia biết Đỗ gia sẽ không bỏ nô gia mà." Cao Minh cười hắc hắc, đi lại gần rồi tạo dáng lan hoa chỉ.
"Ban ngày Đỗ gia ôm nô gia chạy, buổi tối nô gia dẫn Đỗ gia bay..."
Đỗ Cách mắng.
"Cút!"...
Tòa nhà Kỷ Công là địa điểm giải trí lớn nhất ở thành phố Vĩnh Yên, mở cửa cho tất cả mọi người, cung cấp tất cả các dịch vụ từ ăn uống, sòng bạc, tắm rửa vâng vâng.
ở đây thường xuyên đưa ra một số món ăn giảm giá, nên người bình thường sau khi tích lũy được một số tiền nhất định, cũng có cơ hội đến đây cải thiện chất lượng cuộc sống.
nhưng hầu hết thời gian người đến đây đều là người của tầng lớp ưu tú.
Đương nhiên, cái gọi là tầng lớp ưu tú ở đây chính là chỉ những sinh viên của các trường cao đẳng ưu tú chưa nhận được tư cách chiến sĩ, những người hầu trực thuộc gia đình chiến sĩ và những quản gia chịu trách nhiên quản lý công việc kinh doanh của gia tộc.
Những tầng lớp cao cấp chân chính sẽ có nơi giải trí riêng của mình, họ sẽ không bao giờ đến một nơi ngư long hỗn tạp như thế này. ...
Từ xa Đỗ Cách đã thấy có bốn người trẻ tuổi đang đứng nói chuyệ trước cửa tòa nhà Khánh Công, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn đáo dác về phía đầu phố.
Nếu còn ở trong thế giới mô phỏng, họ nói gì Đỗ Cách đều có thể nghe rõ ràng, nhưng hiện tại trở về làm người bình thường, sự cách biệt này làm hắn có chút không thích ứng.
Thật nhớ cuộc sống trong thế giới mô phỏng.
Trong lúc Đỗ Cách đang cảm thấy thì bốn người kia cũng thấy hắn, đồng thời đều đi tới chào hỏi.
"Thất ca, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi (ngươi tới rồi) (ta còn tưởng là ngươi không tới) (ở đây này)..."
Có mấy giọng nói đồng thời vang lên.
"Mẹ kiếp, mấy người các ngươi có biết xấu hổ không, còn giả mạo lão tử?"
"Chu lão tứ, ngươi không phải nói tới đây tìm vui sao?"
"Văn Phi, cái trò cướp tiểu tử này cơi vui không?'
"Thất ca, đừng tin mấy tên hỗn đản này, ta mới là Phùng Trung thật. chúng ta đã hẹn nhau qua điện thoại, phòng 203."
"Đánh rắm, Thất ca rõ ràng hẹn ta ở 305."
"Ân Nhị Xuyên, có phải sau khi bị đào thải ngươi không phục, muốn tới hại Thất cả?"