Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200: Truyền Tin

Chương 200: Truyền Tin Chương 200: Truyền TinChương 200: Truyền Tin

Khốn nạn!

Diêu Đồng thầm mắng, hoảng sợ tỏ thái độ:

"Cảm ơn Hổ ca đã tin tưởng ta, từ giờ trở đi, Diêu Đồng chính là người của ngươi, Hổ ca bảo ta đi đánh chó, ta sẽ không đi đuổi gà, lên núi đao xuống biến lửa, chỉ cần ta hơi nhíu mày, Hổ ca có thể giết chết ta ngay lập tức."

"Không đến mức đó, không đến mức đó, đều là anh em một nhà, ta giết ngươi làm gì?"

Đỗ Cách cười sang sảng, vỗ vai của hắn ta nói:

"Đi thôi, vào nhà, mấy người chúng ta bàn bạc xem phải làm như thế nào phát triển sự nghiệp, à không, thiện đường của ta lớn mạnh, cứu càng nhiều người hơn trong thời buổi loạn lạc này."...

"Đúng, làm lớn làm mạnh."

Diêu Đồng cười phụ họa theo.

Không ai coi lời Đỗ Cách nói mở thiện đường là chuyện quan trọng gì.

Dù sao.

Thân phận Hổ ca vẫn còn đấy, đó chính là một con lão hổ ăn thịt người, đột nhiên đổi sang ăn chay thì nói ra cũng chẳng ai tin.

Bốn người vào phòng, Đỗ Cách vừa hỏi nhỏ một vài chuyện liên quan đến Thiên Ma, thỉnh thoảng hai người Cầu Khôn cũng sẽ chen đôi lời.

Diêu Đồng biết gì nói nấy.

Sau khi hiểu rõ đặc tính của Thiên Ma, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư.

"Hổ ca, bên ngoài đều là mấy tên như vậy, chúng ta khó mà lăn lộn được, họ chính là một đám siêu nhân không nói lý!"

Cầu Khôn lo lắng nên lấy một hộp thuốc lá ra theo bản năng, bắt đầu nhả khói, nhưng bị Đỗ Cách lườm thì lại cất hộp thuốc lá về.

"Chẳng phải ta vừa mới nói sao, ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nhân lúc họ chưa phát triển thì đánh từng người họ rót đài còn gì."

Diêu Đồng nói:

"Đừng nói là Hổ ca, nếu là người khác thì cũng không sẵn lòng bị đám người này cưỡi lên đầu! Phải nghĩ cách truyền chuyện Thiên Ma đi, để càng nhiều người cảnh giác mới được..."

"Truyền cái rắm, hiện tại thông tin đều bị cắt đứt, chúng ta chỉ có thể hiểu rõ tin tức bên ngoài thông qua radlio, ra ngoài chỉ có chết."

Tên tóc vàng nói:

"Chờ ngươi truyền được tin tức đi thì Thiên Ma khác đã khống chế thế giới từ lâu rồi."

"Chúng ta có thể ra ngoài khống chế đài phát thanh, nắm giữ thông tin, như vậy có thể thu hút nhiều người tham gia vào, cũng có thể truyền tin tức ra ngoài."

Diêu Đồng đưa ra đề nghị của mình.

"Dẫn người tới rồi cùng chết đói à? Lỡ như đối phương mang theo súng, lão tử không chơi lại họ thì phải làm sao bây giờ?" Đỗ Cách bực bội đá bay một bình nước suối rỗng ở trên mặt đất, tức giận.

"Hổ ca, không phải còn có ta à!"

Diêu Đồng cười ha hả nói:

"Cho ta thời gian mấy ngày để trưởng thành, ta cũng là một siêu nhân nhỏ đó!"

"Cầu Khôn, ngươi tìm mấy người đi theo hắn, bất kể hắn làm gì thì cũng đều để họ đi theo học."

Đỗ Cách trợn mắt liếc hắn một cái:

"Trước khi chúng ta không có hỏa lực mạnh thì không thể để tiểu tử này trưởng thành."

"Vâng, Hổ ca."

Cẩu Khôn hơi nghiêng về phía Diêu Đồng, cười nói, tiểu lưu manh hiểu nhất là cách bảo toàn tính mạng, đương nhiên sẽ không để cho một tên không bị khống chế cưỡi lên đầu mình.

"Hổ ca..."

Huyệt thái dương của Diêu Đồng nảy thình thịch, hận đồ vô tích sự này đến ngứa răng, rồi cũng chẳng có cách nào bắt chẹt được hắn, dù sao chỉ cần không cho hắn phát triển thì hắn thật sự không đánh lại Đỗ Cách cầm súng.

Dường như Đỗ Cách ý thức được hành vi vừa rồi của mình hơi quá khích, nên liếc qua Diêu Đồng rồi lại vươn tay vỗ lên vai hắn, lời nói ý vị sâu xa:

"Diêu lão đệ, đừng trách Hổ ca. Ngươi cũng biết Hổ ca đang làm gì rồi, chỉ cần sơ ý lật thuyền thì các huynh đệ đi theo Hổ ca đều ngã xuống, nên lão tử phải có trách nhiệm với các huynh đệ đi theo mình.

Nếu là trước kia, tiểu tử ngươi nhập bọn thì chỉ cần nhận dạng, nhưng ngươi cũng thấy thói đời bây giờ rồi đấy, đâu dùng được nhận dạng, súng và nắm đấm mới là đạo lí quyết định. Hổ ca sợ qua mấy ngày thì nắm đấm không lớn bằng ngươi! Trước hết ngươi cứ nhịn chút, chờ Hổ ca tìm được cách để trở nên mạnh hơn thì ta cùng làm to làm mạnh."

"Hổ ca, ta hiểu mà."

Trên trán Diêu Đồng nổi gân xanh, trong lòng đã mắng Đỗ Cách máu chó đầy đầu từ lâu, ngươi có cái rắm mới có cách trở nên mạnh hơn, chờ ngươi trở nên mạnh mẽ thì lão tử đã bị người khác ăn no căng diều từ lâu rồi, sớm muộn gì lão tử cũng bị ngươi giết chết trước.

"Biết là được rồi."

Đỗ Cách cười nói:

"Ta nghĩ ông trời luôn công bằng, người cũng coi như là một loại động vật, không thể nào cảnh vật và động vật đều biến dị mà người lại không có động tĩnh gì."

"Hổ ca nói có lý."

Cầu Khôn nói:

"Ngay cả Thiên Ma cũng xuất hiện, nói không chừng người chỉ thay đổi chậm mà thôi."

Ánh mắt Đỗ Cách đảo qua mấy người, hỏi: "Các ngươi đã từng nghe đoạn truyện ngắn như này chưa?"

"Cái gì ạ?"

Cầu Khôn hỏi.

Đỗ Cách liếc nhìn hắn rồi hỏi:

"Cẩu Khôn, ta hỏi ngươi, vì sao ếch xanh lại biết bay?"

Cầu Khôn trả lời không chút nghĩ ngợi:

"Biến dị nhỉ!" Bộp!

Đỗ Cách đánh một cái lên gáy hắn:

"Bởi vì nó ăn viên thuốc nhỏ thần kỳ."

Cầu Khôn xoa trán, cười hì hì, không dám trả lời lung tung nữa: "Hổ ca, ngài tiếp tục đi."

Đỗ Cách lại hỏi:

"Vì sao rắn lại biết bay?"

Cẩu Khôn do dự một lát, thử nói:

"Bởi vì nó cũng ăn viên thuốc nhỏ thần kỳ." "Sai, bởi vì nó ăn ếch xanh."

Đỗ Cách nói.
Bình Luận (0)
Comment