Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 201: Sửng Sốt

Chương 201: Sửng Sốt Chương 201: Sửng SốtChương 201: Sửng Sốt

Bầu không khí bỗng im lặng.

Khóe mắt Cẩu Khôn co rút kịch liệt vài lần, bỗng vỗ tay:

"Hổ ca thật hài hước, vậy mà ta không nghĩ ra được."

Đỗ Cách lườm hắn một cái, lại hỏi:

"Vì sao diều hâu lại biết bay?"

"Hổ ca, ta biết, bởi vì nó ăn con rắn biết bay."

Diêu Đồng cướp lời, cố gắng hòa nhập với đội của Hổ ca.

"Sai."

Đỗ Cách liếc nhìn hắn như kẻ ngu:

"Bởi vì nó vốn biết bay."

Mịa!

Diêu Đồng tức xám mặt.

"Ha ha ha."

Tên tóc vàng bỗng nở nụ cười:

"Diều hâu vốn biết bay, ha ha ha!"

Đỗ Cách lườm hắn một cái, Hoàng Mao lập tức ngừng cười, nhưng quai hàm vẫn co giật liên tục, biểu thị hắn đang kìm nén rất cực khổ.

Hiển nhiên, nụ cười của hắn hơi thấp hèn.

"Có biết tại sao ta lại kể chuyện xưa này cho các ngươi không?"

Đỗ Cách hỏi.

"Tại sao?"

Cầu Khôn hỏi.

"Ta cảm thấy chúng ta cũng có thể thử ăn những động vật biến dị ở bên ngoài kia, nói không chừng cũng có thể tiến hóa."

Đỗ Cách bình chân như vại nói.

Lần này hắn định cải trang thành thổ dân, nên đương nhiên phải che giấu để mình trở nên mạnh hơn.

Không quan tâm ăn thịt động vật ở bên ngoài có tác dụng hay không, chỉ cần hắn trở nên mạnh hơn thì là có tác dụng, người khác không thể trở nên mạnh mẽ thì đó là vấn đề về xác suất.

Hắn nhất định phải đè trên Diêu Đồng.

Nếu không thì tiểu tử này sẽ nghĩ cách tạo phản soán vị mọi lúc mọi nơi, thế thì không thể diễn kịch tiếp được rồi.

Hai người Cẩu Khôn ngồi đối diện liếc nhìn nhau, cùng nghiêm mặt nói:

"Hổ ca nói có lý, chúng ta thử kiếm một động vật xem sao, dù không thể biến dị thì cũng giải quyết được vấn đề đồ ăn."

"Đúng, ý của ta chính là như vậy." Đỗ Cách nói:

"Nhưng trước đó thì chúng ta phải lôi kéo lòng người. Trong lòng mọi người đều rõ chúng ta đã làm gì trong khoảng thời gian này. Lỡ như ta không biến dị mà người khác biến, ngươi nói xem, chuyện đầu tiên họ muốn làm là gì”

"Giết chết chúng ta."

Cẩu Khôn rất tự mình biết mình.

"Đúng, chính là giết chết chúng ta."

Đỗ Cách nhìn về phía Diêu Đồng.

"Hổ ca, ta không phải người của thế giới này, ta không nghĩ như thế."

Diêu Đồng vội vàng thanh minh cho mình.

"Nói cho cùng, là chúng ta không được lòng người! Bây giờ còn đồ ăn thì chúng vẫn có thể dồn ép họ. Chờ hết đồ ăn, đói bụng đến điên người lên thì làm được gì, bên ngoài có mấy trăm người, ta có một khẩu súng thì giết được mấy tên?"

Đỗ Cách không để ý đến hắn, bỗng nhiên hít một hơi rồi nói:

"Vì thế, lúc nãy ta đã nói chuyện thiện đường, không phải đùa mà ta thật sự định làm như thế.

Không thể để họ sợ lão tử, mà phải khiến họ tin phục mới được. Chỉ cần họ thật lòng tin phục, biết đi theo chúng ta sẽ có ăn, không chết đói, ta có thể bảo vệ họ, cho dù họ có biến dị hay tiến hóa thì cũng sẽ không xuống tay với chúng ta. Trên sách có câu nói như thế nào, có được lòng dân là có được thiên hạ. Chưa chắc Hoàng đế là mạnh nhất, nhưng nhất định là người được người khác ủng hộ nhất..."

Cầu Khôn hơi sửng sốt:

"Vẫn là Hổ ca suy xét chu toàn."

Hoàng Mao nói:

"Hổ ca, nếu ngài là Hoàng đế, không phải mấy huynh đệ đều là công thần khai quốc à!"

Mi tâm Diêu Đồng nảy lên mấy cái, bỗng không biết nên đánh giá Đỗ Cách như thế nào.

Bảo hắn là hồ đồ thì đúng là hắn cũng hồ đồ, làm việc lỗ mãng kích động, trở mặt vô tình.

Bảo hắn ngu thì đúng là hắn cũng ngu, trông coi một tầng hầm gara mà còn chẳng giải quyết được vấn đề thức ăn, thế nhưng lại bắt đầu thảo luận chuyện Hoàng đế, đúng là hài hước.

Nhưng một người vừa ngu vừa hồ đồ, mà hết lần này tới lần khác lại làm việc cẩn thận không chút sơ hở, dồn ép hắn gắt gao, không để lại một cơ hội nhỏ nhoi nào cho hắn...

"Không thể làm Hoàng Đế. Chính phủ ở bên ngoài tạm thời bị đánh tan, biết ta ở đây tự làm vua thì chúng ta sẽ là đối tượng đầu tiên bị dẹp yên đó."

Đỗ Cách lắc đầu, nói nghiêm túc:

"Trước mắt chúng ta coi như là xí nghiệp quốc gia, không phải mấy bang hội kia đều tẩy trắng như vậy sao? Thành lập một công ty, sau đó chuyển từng chuyện làm ăn thành công việc đứng đắn.

Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta cũng làm như thế. Chúng ta mở công ty, làm việc thiện, thế thì không ai nắm bắt được nhược điểm của chúng ta. Ngoảnh đầu lại, thói đời khôi phục bình thường, lão tử lắc mình biến hóa, sẽ trở thành công ty gia đình lớn, nhà từ thiện lợi quốc lợi dân. Lỡ như thói đời vẫn loạn như thế, chủ tịch là vua một cõi, tiến thì có thể công mà lui cũng có thể thủ." "Hổ ca lợi hại, nghĩ thật sâu xa, ta biết ngay là đi theo Hổ ca chắc chắn không sai." Mắt Cẩu Khôn sáng lên, nịnh nọt không chút keo kiệt, hồn nhiên không nhận ra Hổ ca của mình đã bị người khác thay thế.
Bình Luận (0)
Comment