Chương 204: Nhân Vật Có Tầms
Chương 204: Nhân Vật Có TầmsChương 204: Nhân Vật Có Tầms
Ta muốn các ngươi thật lòng phục ta, khiến càng nhiều người thành thật phục tùng ta, chỉ có như vậy thì địa bàn của chúng ta mới càng ngày càng lớn. Trong thời loạn lạc này, mời chào càng nhiều người thì càng dễ tìm tài nguyên và sống tiếp."
Vù!
Đoàn người loạn lên lần thứ hai.
Mọi người nghị luận sôi nổi trong kho hàng, thảo luận về Đỗ Cách tựa như con ruồi.
Đỗ Cách không nghe rõ họ nói gì nên vươn tay ra hạ xuống dưới, ra hiệu họ yên tĩnh lại, mới nói:
"Ta biết các ngươi lo lắng điều gì, sợ ta chỉ nói hai câu êm tai rồi dọa các ngươi đi ra ngoài tìm tài nguyên. Trước tiên ta để lời ở đây, Hổ ca ta sẽ tự mình dẫn đội đi tìm tài nguyên, nếu không làm được thì sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế."
ồ.
Những âm thanh hỗn loạn lại vang lên.
Lần này, cuối cùng những người ở trong kho hàng cũng thay đổi sắc mặt, ý thức được rằng có lẽ lần này Hổ ca bá đạo kia thật sự không đùa.
Mấy người Cẩu Khôn cũng kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Cách, không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
"Ta là kẻ thô lỗ, không biết vòng vo. Lặn lộn được đến vị trí hiện tại cũng là nhờ hai chữ nghĩa khí. Tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với chính mình."
Đỗ Cách vỗ ngực mình, nói đằng đằng sát khí:
"Ta đã nói muốn làm người tốt, muốn làm anh hùng thì nhất định có thể làm được. Làm anh hùng thì phải xông pha chiến đấu, dù có giết thì cũng phải dẫn theo các ngươi giết ra một con đường sống."
Hắng ho khan một tiếng, hắng giọng rồi còn vuốt tay áo xuống, che khuất hai cánh tay đầy mực, cố gắng hết mình để mình trông nhã nhặn hơn, mới nói:
"Mọi người, con hư mà biết nghĩ thì quý hơn vàng, sau này không thể gọi ta là Hổ ca. Vừa nãy ta đã bàn bạc với mấy người Cẩu Khôn, thành lập một công ty, tên là Công ty Từ Thiện vô hạn."
Lý do công ty có tên như thế là vì muốn nói cho người khác biết, cũng là nói với chính ta, sau này phải làm người tốt, làm một người lương thiện. Bắt đầu thay đổi từ ngày hôm nay, sau này chúng ta sẽ dựa theo khuôn phép của công tỳ... ...
"Lão Hổ thật sự không nói đùa?"
"Chắc là thật, nếu không thì hắn nói lớn như vậy làm gì, đoán là khi không còn nhiều vật tư thì mới nhớ đến đoàn kết, muốn mọi người cùng tìm thức ăn với hắn. Cũng như hắn nói, người mà đói bụng đến điên lên thì chuyện gì cũng làm."
"Nhưng hắn đã nói sẽ xung phong đi đầu..."
"Hắn mà không dẫn đầu thì ngươi có biết sẽ có bao nhiêu người chạy mất hay không? Thiếu đám người kia thì hắn cũng không sống nổi ở thời loạn lạc. Hắn làm thế cũng vì không còn cách nào, nên mới muốn thu mua lòng người. Nhưng mặc kệ thế nào, một khi nói được lời này thì hắn cũng là một nhân vật có tầm đấy."
"Ta lại cảm thấy hắn nói rất có lý, không có hắn trấn áp ở bên trên thì bây giờ đám người kia đã lộn xộn hết lên rồi." "Phải xem kỹ mới nói được, chưa biết đến cuối cùng sẽ phát triển ra sao đâu, biết đâu cuối cùng con hàng này lại biến thành đốc quân, ép người ta bán mạng cho hắn..."...
Thuộc tính của Đỗ Cách ở thế giới này không tăng trưởng gì.
Dù nghe được tiếng bàn luận của họ nhưng lại không thể nghe rõ, tuy nhiên lúc này hắn cũng không để ý.
Ánh mắt hắn đảo qua mọi người, tiếp tục nói:
"Công ty là gì, có mua có bán mới là công ty, không có quy tắc thì sao thành được vuông tròn. Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, không thể cho không các ngươi những vật tư này. Các ngươi phải mua từ chỗ ta mới được..."
Lời vừa nói ra, quần chúng xúc động.
Ấn tượng tốt mà Đỗ Cách vừa mới vất vả xây dựng để bị quét sạch sành sanh, những vật tư kia vốn là của họ, mà còn muốn họ mua về, quả nhiên thằng cha này không phải thứ gì tốt!
Âm!
Đỗ Cách rút con dao pha ở bên hông ra, chặt một đao ở trên bàn. Mặt hắn âm trầm, từ từ đảo mắt nhìn qua mọi người.
Những âm thanh bất mãn lập tức biến mất.
Đám người Cẩu Khôn muộn màng nhận ra, lúc này mới lần lượt rút đao ra, chỉ về phía những người ở trong gara tựa như hổ rình mồi, khí thế hung ác bùng nổ, khiến đám người ở trong gara sợ đến mức liên tiếp lùi về phía sau, những người dẫn theo trẻ con thì hấp tấp ôm đứa trẻ vào trong lồng ngực.
"Làm gì thế, cất hết dao đi, dọa trẻ con rồi."
Đỗ Cách quát:
"Không nghe ta nói sao, bắt đầu từ bây giờ phải làm người tốt? Ta rút dao ra là vì bị cấn eo, các ngươi rút dao ra làm gì?"
"Hổ ca, chúng ta cũng cấn eo."
Cẩu Khôn cợt nhả nói.
"Sau nay đổi thanh đao mới, không nên như vậy."
Đỗ Cách lườm hắn một cái, cảnh cáo:
"Còn nữa, gọi ta là chủ tịch."
"Vâng, Hổ ca, à không, chủ tịch."
Cẩu Khôn cầm đao lên, quát:
"Ngơ người làm gì, còn không cất đao đi."
Chờ mọi người cất hết đao đi, Đỗ Cách nhìn đám người đã yên tĩnh lại lần nữa, trong mắt vẫn còn lóe lên sự sợ hãi mà gật đầu hài lòng.