Chương 399: Vụng Trộm
Chương 399: Vụng TrộmChương 399: Vụng Trộm
Trường kiếm trong tay Đỗ Cách hất lên trên, tuy sau mà đến trước, chỉ thằng vào cổ họng hắn.
Thất sư đệ bay lùi về sau, mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn Đỗ Cách:
"Tam sư huynh, ngươi muốn giết ta thật ư?"
"Thất sư đệ, theo ta trở về sư môn, chúng ta vẫn là người một nhà."
Đỗ Cách nói.
"Nhưng nếu người không theo thì đối với một kẻ phản bội như ngươi, ta giết thì như thế nào, vừa lúc dùng máu tươi của ngươi tế chưởng môn lệnh của ta."
"Ngươi... Ngươi không phải Tam sư huynh, Tam sư huynh không tàn nhẫn như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?"
Thất sư đệ nhíu mày, trừng mắt nhìn Đỗ Cách, nói.
"Thất sư đệ, trên mông trái ngươi có một nốt ruồi đen, năm ngày trước vẽ một tấm bản đồ nhỏ trên đệm chăn, nửa đêm vụng trộm..."
Đỗ Cách nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói. Đây là điểm tốt của việc có trí nhớ, không cần che dấu, cũng không sợ lộ tẩy.
"Tam sư huynh đừng nói nữa."
Thất sư đệ quýnh lên, khuôn mặt đỏ bừng.
"Được rồi được rồi, ta thừa nhận ngươi đúng là Tam sư huynh, nhưng sao ngươi lại biến thành thế này?"
Đỗ Cách cười cười:
"Thất sư đệ, ngươi không tò mò ta dùng thủ pháp gì lột sạch quần áo ngươi sao? Thân thủ của ngươi cao hơn ta rất nhiều, nhưng sao ở dưới tay ta, ngươi ngay cả quần áo của mình cũng không bảo vệ được."
Thất sư đệ sửng sốt, hồi tưởng lại thủ pháp lúc trước của Đỗ Cách thì mới chợt phản ứng, kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Đúng thế, sao ngươi làm được?"
Quan Huyên cũng tò mò nhìn Đỗ Cách, nói thật vừa nãy nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu dùng lực để xé thì quần áo phải bị rách mới đúng, nhưng quần áo bị Đỗ Cách lột ra đều nguyên vẹn cả.
Cũng may người mà Tam sư huynh nhắm vào là Thất sư đệ, nếu đổi lại là nàng, đừng nói đánh nhau, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến nàng xấu hổ đến mức bỏ chạy rồi.
"Thất sư đệ, theo ta về đi. Ta biết ngươi vẫn còn tình nghĩa với sư môn. Sau khi về ta sẽ dạy cho ngươi, huynh đệ chúng ta đồng tâm, cùng nhau lập lại Thất Tỉnh môn."
Đỗ Cách tra kiếm vào vỏ, chân thành mở lời.
"Ngươi nói cho ta biết, thủ pháp vừa rồi là cái gì?"
Thất sư đệ hỏi.
"Ta cũng không biết, có thể là giác ngộ!"
Đỗ Cách suy nghĩ một chút, nói.
"Giác ngộ?"
Thất sư đệ nhìn Đỗ Cách bằng ánh mắt kỳ lạ. "Giác ngộ là cái gì?"
"Nó giống như quán đỉnh bên Phật môn vậy đó!"
Đỗ Cách nhìn tiểu sư muội, thở dài một câu.
"Khi ta đứng trước linh vị của sư phụ nhìn dáng vẻ mờ mịt luống cuống của tiểu sư muội, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài suy nghĩ..."...
Cuối cùng thất sư đệ cũng khuất phục trước dâm uy của Đỗ Cách.
Hắn ta không tin Đỗ Cách sẽ phế võ công của hắn ta.
Ngộ đạo gì đó là chuyện sau này.
Chủ yếu là trên người hắn ta chỉ còn lại một bộ quần áo, cũng không thể cứ như thế mà chạy xuống núi được.
Thấy Đỗ Cách thỉnh thoảng lại ngắm nghía áo lót của hắn ta, thất sư đệ có cảm giác nếu hắn ta cứ kiên quyết muốn xuống núi thì hắn chắc chắn sẽ lột sạch hắn ta.
Hơn nữa, dù sao thì thất sư đệ cũng còn khá trẻ tuổi, thật ra cũng có chút tò mò trước cách thức lột quần áo người khác vô cùng thần kỳ của Đỗ Cách. ...
Thất sư đệ mặc quần áo lại, nhìn quần áo không hề bị hư hao gì, tấm tắc bảo lạ:
"Tam sư huynh, phương pháp lột quần áo này là do ngươi ngộ đạo ra sao?"
Vốn dĩ các huynh đệ cũng không có mối hận thù sâu sắc gì với nhau.
Huống chỉ họ luôn ở trên núi học nghệ, vốn chẳng hiểu biết gì về thế giới bên ngoài.
Đỗ Cách đột nhiên không đi nữa, sau khi hắn ta đi ra ngoài cũng không biết phải làm gì, nghe Đỗ Cách khuyên nhủ, dứt khoát từ bỏ ý định bỏ trốn này.
"Ừ."
Đỗ Cách gật đầu.
"Ngộ đạo thế nào vậy, nói cho ta nghe một chút với, ta cũng muốn ngộ đạo thử một lần xem sao."
Thất sư đệ đi đến bên cạnh Đỗ Cách, cười trêu chọc.
"§ư phụ vừa qua đời, đại sư huynh lại hấp hối, Thiên Lam Cốc ở bên ngoài như hổ rình mồi, ngươi đừng có nhí nhố."
Đỗ Cách trừng mắt nhìn hắn ta, quát lớn.
"Đúng đó, thất sư đệ, sau này cũng không thể gọi là tam sư huynh nữa, phải gọi chưởng môn sư huynh."
Quan Huyên nghiêm túc chỉnh lại lời nói:
"Phải có tôn tỉ trật tự, tam sư huynh nói, Thất Tỉnh Môn chúng ta phải thiết lập lại quy củ, không thể để người ngoài khinh thường."
"Vậy sao ngươi còn gọi tam sư huynh nữa?"
Thất sư đệ quay đầu nhìn nàng nói.
"Ta cũng chỉ thuận miệng gọi thôi mà."
Mặt Quan Huyên đỏ lên, ngượng ngùng giải thích:
"Nếu có người ngoài ở đây, ta chắc chắn sẽ không gọi sai, lúc nãy tam sư huynh đổ oan nói ta muốn chạy trốn, ta cũng không hề biện minh..."
"Bỏ trốn gì thế?" Thất sư đệ tò mò hỏi.
"Khụ!"
Đỗ Cách ho khan, nhìn hai thiếu niên thiếu nữ tư tưởng còn chưa quá trưởng thành, đột nhiên cảm thấy sự nghiệp xây dựng lại tông môn gánh nặng đường xa, không khống chế được ngắt lời họ:
"Hai người các ngươi bót nói lại đi. Quan Huyên, ngươi nói cho thất sư đệ biết đạo tương lai của Thất Tỉnh Môn chúng ta."