Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455: Trả Lại Cánh Tay

Chương 455: Trả Lại Cánh Tay Chương 455: Trả Lại Cánh TayChương 455: Trả Lại Cánh Tay

Viện trưởng không muốn để lộ mục đích cá nhân của mình, hắn nhìn chăm chú vào Đỗ Cách ở bên dưới rồi trầm giọng nói:

"Giết người đoạt xác chính là bổn phận của Giám Tu viện, hi sinh nửa cánh tay cũng không đáng là gì."

"Viện trưởng đúng là chính trực."

Đỗ Cách đột nhiên duỗi chân đạp lên ngón tay cái bị hắn vứt trên mặt đất, cười tủm tỉm nói:

"Thế ta giãm nát đầu ngón tay này nhé, chắc viện trưởng cũng không để ý đâu."

"Dừng tay."

Sắc mặt viện trưởng đột nhiên thay đổi.

"Ngươi nên nói dừng chân mới đúng."

Đỗ Cách tươi cười, đặt chân xuống, để lộ ra ngón tay cái ở bên dưới:

"Đừng lo lắng, nó vẫn còn nguyên vẹn!"

"Trả cánh tay lại cho ta, ta sẽ thả ngươi rời đi."

"Qua mặt quỷ à, ta Trúc Cơ kỳ mà ngươi thì Kim Đan kỳ, ta vừa mới chạy một cái thì ngươi đã đuổi sát theo chém ra, lúc ấy thì ta biết tìm ai nói lý?"

Đỗ Cách lườm hắn một cái, chằng có tí thành tâm nào.

"Ngươi muốn thế nào?"

Viện trưởng hỏi.

"Cho ta mấy chục khối linh thạch, để ta đột phá đến Kim Đan kỳ, ngươi biết bay thì ta cũng biết bay, đến lúc đó ta sẽ trả lại cánh tay cho ngươi, mọi người nghe theo mệnh trời, thế nào?"

Đỗ Cách nói.

"Sao ta tin ngươi được?"

Viện trưởng hỏi.

"Viện trưởng, ngươi không tin ta mà ta cũng không tin ngươi, chẳng bằng đáp xuống đây rồi chúng ta cùng nói chuyện!"

Đỗ Cách ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời:

"Nói thật, dáng vẻ cao cao tại thượng của ngươi khiến ta thấy rất khó chịu, mà một khi ta khó chịu..."

Rắc!

Đỗ Cách lại bẻ một ngón tay nữa rồi ném lên mặt đất.

Đám tu sĩ Giám Tu viện ồ lên.

Con ngươi của viện trưởng đột nhiên co rụt lại:

"Vương Sùng, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Nếu ngươi làm hỏng cánh tay của ta thì lão phu nhất định không chết không thôi với ngươi."

Đỗ Cách đã đặt tay lên ngón tay giữa của hắn, cười nói:

"Đáp xuống nói chuyện nào!"

Viện trưởng hít sâu một hơi rồi phi kiếm hạ xuống, đứng đối diện Đỗ Cách, thấy cánh tay thiếu mất hai ngón tay của mình mà ánh mắt như muốn giết người. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình phải bó tay toàn tập khi đối mặt với một tên Trúc Cơ kỳ.

"Lại đây, để ta sờ tí."

Đỗ Cách nhìn viện trưởng, sau đó cười rồi giương cao lông mày với hắn.

Rào!

Một đám tu sĩ của Giám Tu viện đều sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn Đỗ Cách bỗng trở nên quái lạ.

"Vương Sùng, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Một tỉa tàn nhẫn chợt hiện lên trong ánh mắt của viện trưởng:

"Không phải ngươi muốn linh thạch sao? Ta có thể cho ngươi linh thạch nhưng tiền đề là nhất định phải trả cánh tay cho ta, nếu không lão phu liều mạng không cần cánh tay cũng phải giết ngươi ở chỗ này."

"Ta biết ngươi có thể đánh chết ta. Chẳng qua viện trưởng à, làm mất nửa cánh tay mà không lấy được gì, chỉ đánh chết ta thì ngươi cam lòng sao?"

Đỗ Cách nhìn về phía viện trưởng, lắc lắc đầu rồi nói:

"Ngươi không cảm thấy thiệt thòi sao?"

Hô hấp của viện trưởng ngừng lại.

"Chắc đa số người của Giám Tu viện vẫn chưa biết chuyện của Thiên Lam cốc nhỉ!"

Đỗ Cách hít một hơi:

"Nếu ngươi lừa ta từ Thất Tỉnh môn đến đây, nói vậy thì người của Thiên Lam cốc đã bị ngươi diệt khẩu rồi ha..."

Từ Hợp Minh bị tu sĩ cẩm y áp chế nghe vậy thì chấn động mãnh liệt, ánh mắt nhìn về phía viện trưởng ánh lên vẻ hoảng sợ.

Viện trưởng hơi nhướng mày:

"Câm miệng, đừng vội gây xích mích ly gián, lão phu không xấu xa như ngươi nghĩ đâu."

"Thật không? Vậy ngươi cũng lương thiện như ta, hai ta là cùng một loại người!"

Đỗ Cách nở nụ cười:

"Nếu người Thiên Lam cốc còn sống sót, vậy thì sớm muộn gì chuyện xảy ra ở trong cốc cũng sẽ bị truyền đi. Ngươi đánh chết ta ở Giám Tu viện, sau đó chuyện trong cốc được truyền đi thì ngươi nói xem sẽ có chuyện gì xảy ra?"

Viện trưởng nhìn Đỗ Cách với vẻ mặt u ám.

"Người ở phía trên có trách cứ ngươi hay không?"

Đỗ Cách nói:

"Xét về tư thì bị mất một cánh tay, không đạt được chút lợi ích nào. Xét về công thì rất có thể sẽ bị xử phạt, đánh mất cả vị trí viện trưởng. Giày vò một hồi lâu như vậy, ngươi cần gì phải khổ thế?"

"Im ngay."

Viện trưởng quát lên lần thứ hai.

Nghe hai người đối thoại tựa như đố chữ, các tu sĩ của Giám Tu viện đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đều loáng thoáng cảm thấy dường như viện trưởng của mình bị đối phương bắt chẹt.

"Vương Sùng, sư đệ và sư muội của ngươi ở trong tay ta, trả cánh tay lại cho viện trưởng đi, nếu không thì ta sẽ giết họ."

Tu sĩ cẩm ý gác đao lên cổ Thất sư đệ, một tu sĩ khá thì lại kề đao lên cổ tiểu sư muội.

"Sư huynh, cứu ta."

Thất sư đệ hoảng loạn nói.

"Sư huynh, không cần lo cho chúng ta, Thất sư đệ phản bội chúng ta rồi."

Tiểu sư muội kêu lên:

"Ngươi chạy đi, chạy càng xa càng tốt..."

Đỗ Cách thấy Thất sư đệ và tiểu sư muội bị tóm thì đột nhiên hơi sửng sốt, nhíu mày lại rồi chợt rời mắt khỏi họ, lắc đầu cười nói:

"Ngươi ngớ ngẩn à, đều nói ta đoạt xác còn gì, ta không quen biết họ mà bắt họ để uy hiếp ta?"
Bình Luận (0)
Comment