Chương 783: Vật Đi Thôi
Chương 783: Vật Đi ThôiChương 783: Vật Đi Thôi
Tại một quán trà bên ngoài huyện Hưng Long.
Bùi Mã Nhi xoay chén trà trong tay, quay đầu nhìn về hướng Đông Lĩnh Quan:
"Thú vị đấy."
Có một thanh niên chỉ có một chân đang ngồi bên cạnh hắn, bên hông hắn ta mang theo một cái hồ lô, tự mình uống một ngụm trà:
"Bùi ca, Lãnh Thập đột nhiên xuất hiện ở Đông Lĩnh quan, chắc chắn là muốn dụ ngươi qua đó."
"Vậy đi thôi!"
Bùi Mã Nhi cười nhạo và nói.
"Đi?"
Thanh niên què chân ngây ngẩn cả người:
"Ngươi biết rõ hắn muốn dụ ngươi qua đó, còn chủ động đi..."
"Nếu không thì sao?"
Bùi Mã Nhi nói:
"Vất vả lắm ta mới làm ra một trận náo loạn lớn như thế, làm thuộc tính bắt đầu tăng lên, chẳng lẽ là vì cứ âm thầm làm chuột đi tàn phá khắp nơi sao?"
Thanh niên què chân sửng sốt.
"Trên chiến trường còn có hơn bốn trăm người, một khi bị Lãnh Thập tìm được một người khắc chế ta, hoặc là tìm đường và điều tra, ta biết trốn ở đâu?"
Bùi Mã Nhi nói:
"Hơn nữa, từ khóa của ta đã bị tiết lộ rồi, không riêng gì Lãnh Thập muốn mạng của ta, người của các tỉnh cầu khác gặp phải ta cũng sẽ không khách khí.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, người người đồng loạt hô đánh, đương nhiên phải ra tay trước để chiếm lợi thế, giết chết mấy người trong dự tính. Bên phía Lãnh Thập có năm tên top 10, hơn nữa còn có một Vi Cửu Trù, bên đó có sáu top 10, ăn hết toàn bộ thuộc tính của họ, những người còn lại chẳng phải cũng quang quác chém giết lẫn nhau sao."
"Bùi ca, Lãnh Thập dám dụ ngươi qua đó thì nhất định có kỹ năng khắc chế hoặc là từ khóa của ngươi đấy!"
Thanh niên què chân nói.
"Khắc chế ta? Trật tự? Tỉnh táo? Tỉnh khiết?"
Bùi Mã Nhi khinh thường cười, lắc đầu nói:
"Những từ này khắc chế hỗn loạn, nhưng hỗn loạn cũng khắc chế bọn chúng mà. Địch ở ngoài sáng, ta ở trong bóng tối, ai khắc chế ai, còn không chắc đâu! Nếu thật sự bị áp chế dễ dàng như thế, lúc hỗn loạn cũng sẽ không ai dồn dập kêu đánh."...
"Tám tên!"
Ngay giây phút đám người Vi Cửu Trù ra khỏi doanh trại, ánh mắt Đỗ Cách lập tức dính chặt trên người bọn họ.
Hắn nắm giữ hơn bốn mươi vạn tỉnh thần lực, nhờ có Trung Thành Vô Song mà thuộc tính càng tăng gấp bội vài lần. Ngay cả Liễu Quân - người dùng Phong Đạo để bước vào Tông Sư cảnh - cũng có thể bị hắn quăng xa tám con phố một cách nhẹ nhàng thoải mái. Nên việc phát hiện ra một tên thám tử, và tiến hành theo dõi ngược lại quá là dễ dàng đối với hắn.
Chỉ nghe Đỗ Cách khen một tiếng quyết đoán khi thấy Vi Cửu Trù phản ứng nhanh chóng, ngay sau khi thám tử trở về doanh trại thì đã cấp tốc ra khỏi cửa doanh và giết về phía Đông Lăng quan, nhưng hắn cũng không ra tay với bọn họ.
Ở trong chiến trường dị tỉnh này, hắn không có kỹ năng kiểu dịch chuyển tức thời và công kích.
Có lẽ hắn có thể miễn cưỡng ăn được hai đến ba người nhờ vào tốc độ, nhưng đối mặt với tám chiến sĩ dị tỉnh cũng có nghĩa là đối mặt với ít nhất tám kỹ năng trở lên.
Một khi các kỹ năng được liên kết lại thì sẽ sản sinh ra hiệu quả rất đáng sợ, lỡ như bỏ mạng ở trong đấy thì không hay.
Để chắc ăn hơn thì Đỗ Cách đã lắc mình trở về Đông Lăng quan, vì tránh bị lộ nên hắn không bay trên không trung, mà kề sát mặt đất chạy thẳng về như một cơn bão.
Trên không trung thì phi hành dựa vào chân khí, ở mặt đất lại có thể gia tăng chân khí và tố chất thân thể.
Đối với tông sư của nơi này, mặt đất vừa có rất nhiều chướng ngại vật mà vừa có địa hình phức tạp, không nhanh bằng tốc độ bay.
Nhưng thuộc tính siêu cao của Đỗ Cách đã gia tăng tố chất thân thể của hắn, nên khi đi trên mặt đất nhanh hơn trên không trung ít nhất hai đến ba lần. Ở trong trường mô phỏng đầu tiên, lúc hắn không biết khinh công thì hoàn toàn dựa vào hai cái cằng chạy trên mặt đất. ...
"Khi giáp mặt với tám người kia, Hướng Lệ, Cát Tông, Ngô Xương hãm chân ở phía chính diện, lão Cao, quốc sư, Tào tướng quân phụ trách tập kích chém giết. Hai vị tông sư Đậu - Thạch phụ trách phối hợp tác chiến ở một hướng khác, vây quét cá lọt lưới. Ta thuộc thành phần tự do, phụ trách trợ giúp tất cả mọi người."
Vừa trở lại Đông Lăng quan, Đỗ Cách đã nhanh chóng triệu tập mọi người rồi sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Sau khi mỗi người đều đã nắm rõ nhiệm vụ của mình, ba người đám Ngô Xương ở lại Đông Lăng quan, còn đám người Đỗ Cách và quốc sư thì lại chia ra hai nhóm mai phục ở hai phía trái phải bên ngoài quan.
Dù sắp xếp như vậy thì nhân lực bị phân tán, nhưng có thể phòng ngừa toàn quân bị diệt do kỹ năng bao phủ, vừa đề phòng kỹ năng của phe địch vừa tránh kỹ năng của người nhà.
Lạc Sương thì bị Đỗ Cách dẫn theo bên cạnh để đích thân bảo vệ nàng, bởi vì kẻ địch không chỉ có mỗi Vi Cửu Trù mà còn có một Bùi Mã Nhi ở trong bóng tối, nên cẩn thận là trên hết.
Lạc Sương mừng rỡ vì được sư phụ cõng trên lưng, biết rõ tình thế nguy hiểm nhưng trạng thái tỉnh thần của công chúa luôn vui vẻ trong suốt chặng đường từ Túc Dương đến Đông Lĩnh, vì nàng chưa bao giờ kề sát Đỗ Cách gần như thế.
Cảm giác được sư phụ bảo vệ thật tốt!