Chương 813: Tiên Sinh
Chương 813: Tiên SinhChương 813: Tiên Sinh
Vì giúp quốc gia này tránh khỏi khói lửa chiến tranh mà hi sinh mình và gia tộc của mình...
Vì mấy câu nói của ta mà lại muốn chiến đấu với thế giới dơ bẩn này, việc nghĩa chẳng từ nan.
Một người như vậy mà nói mình không bảo thủ.
Ryan nhìn Đỗ Cách bằng ánh mắt thương hại, khi thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của hắn thì đột nhiên hơi chột dạ.
Hắn nhận ra mình không thể nhìn thẳng vào mắt Đỗ Cách.
Mặc dù hắn không phải một người cao thượng, cũng cho rằng người như Đỗ Cách rất ngu, nhưng không phải nơi sâu xa ở trong lòng hắn không khâm phục những người như này.
Vì có những người như Holly nên thế giới mới ngày càng tốt đẹp!
"Ryan tiên sinh, ta đường đột rồi."
Đỗ Cách nhìn Ryan mà bỗng lắc đầu như nhớ ra cái gì đó, rồi lập tức lùi về sau một bước:
"Ngươi không giống với ta, có lẽ người chỉ bị nhốt trong phòng giam mấy ngày là sẽ được trả lại sự tự do. Nhưng nếu theo ta đi lẩn trốn thì sẽ trở thành tội phạm truy nã của vương quốc Lucerne, đúng là chuyện này thực sự không quá thích hợp. Là ta đường đột rồi, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngài..."
Mặt Ryan bỗng chốc đỏ lên, hắn nhìn Đỗ Cách mà như cảm nhận được rằng nhân cách của mình bị sỉ nhục, nên không nhịn được mà gầm thét lên:
"Ngươi nói láo, còn lâu lão tử mới sợ đi lẩn trốn cùng ngươi. Với lại nơi này là phòng giam trọng phạm."
Đỗ Cách nhìn Ryan:
"Ryan tiên sinh, ngươi không cần gượng ép chính mình, ngài đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi."
Ryan càng ngày càng tức giận, hắn nhìn về phía Simon rồi quát lên:
"Simon, thằng ngu nhà ngươi, mở cửa nhà lao giúp ta..."
Đỗ Cách cau mày:
"Ryan tiên sinh..."
Ryan cắt ngang lời hắn:
"Holly, đừng gọi ta là tiên sinh, cũng không cần khuyên ta. Ta tự nguyện đi theo ngươi, dù vì vậy mà ta chết thì ta cũng bằng lòng, hiểu chưa?"
Đỗ Cách nhìn Ryan, nhíu mày lần thứ hai:
"Ryan, ngươi thật sự không cần gượng ép..."
"Im miệng, đây là quyết định của chính ta."
Ryan nói:
"Holly, ngươi đã không còn phụ thân tử tước che chở nữa. Nếu không có ta, tên nhóc đơn thuần như người sẽ bị thế giới này nuốt chửng đến mức da cũng không còn. Lý tưởng của ngươi, niềm tin của ngươi đều sẽ tan theo mây khói, hiểu chưa?"
Đỗ Cách im lặng, hắn cúi đầu một lát rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa:
"Ryan, ngươi nói đúng, là do ta không cẩn thận, cảm ơn ngươi." Ryan trợn trắng mắt liếc Đỗ Cách một cái, nhìn Simon - người mở cửa nhà lao cho hắn - không nhịn được mà lầm bẩm:
"Thật là quá kỳ lạ, vậy mà ta lại chủ động bảo vệ một kẻ cặn bã, vậy mà lại lo lắng người ngu xuẩn như vậy sẽ bị người khác hại chết, chắc chắn là ta bị điên rồi."
"Vậy các ngươi đồng ý theo ta rời đi không?”
Đỗ Cách nhìn về phía người ở bên cạnh nhà lao mà hỏi tựa như không nghe thấy lời oán giận của Ryan:
"Ta cũng tôn trọng sự lựa chọn của các ngươi."...
"Đồng ý."
"§imon, thả lão tử đi ra ngoài, lão tử đã chịu đựng hết nổi cái nơi chết tiệt này rồi."
"Tiểu tử Holly, lão tử cũng đồng ý đi theo ngươi."...
Trong ngục giam bỗng vang lên tiếng mồm năm miệng mười, thậm chí có vài tù nhân còn vươn tay ra khỏi nhà lao rồi ra sức lắc lư về phía Đỗ Cách, có người còn hà hơi huýt sáo.
"Holly tiên sinh, trong số họ có mấy người là tội phạm vô cùng hung ác."
Simon đứng ở phía sau Đỗ Cách, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Chúng ta không thể thả tất cả mọi người ra ngoài."
"Vậy ngươi cảm thấy có thể thả người nào ra ngoài?"
Đỗ Cách hỏi.
"Reger, Layu, Ole."
Simon hết sức quen thuộc với những người ở trong ngục giam, hắn nhỏ giọng chỉ rõ vị trí cho Đỗ Cách:
"Ngoài họ ra thì những người còn lại đều là rác rưởi chân chính."
"Holly, đừng nghe tên Simon ngu xuẩn kia, vừa nãy ngươi mới nói mỗi người đều có cơ hội sửa sai làm lại cuộc
Một tên có vết sẹo trên mặt vươn tay ra cách cửa nhà lão, lộ ra nụ cười lấy lòng với Đỗ Cách:
"Ta có Võ Hồn mạnh, để ta bảo vệ ngươi, như vậy ngươi mới có thể sống tiếp dưới sự đuổi giết của đại công Lynch..."
Đỗ Cách đứng ở trước cửa phòng giam hắn, bỗng nhiên nắm chặt ngón tay của hắn rồi nhẹ nhàng đồn sức, sau đó bẻ gãy ngón tay của hắn ra phía sau. Khi hắn còn chưa kịp la hét thảm thiết thì tay của Đỗ Cách đã luồn vào trong phòng giam, trực tiếp cắt đứt cổ của hắn,
Tên kia trợn to hai mắt rồi mềm oặt ngã lăn ra trên mặt đất, trên mặt là vẻ không thể tin nổi, tựa như không tin Holly thật sự sẽ giết hắn.
Khi thấy Holly đột nhiên giết người, mấy người vừa nãy kêu gào ở trong ngục giam bỗng yên tĩnh lại.
Đỗ Cách nhìn kẻ ngu ngốc bị hắn giết chết, nhàn nhã xoa xoa tay lên quần áo rồi nói:
"Ta không phải kẻ ngu, ta biết nhân tài nào có thể giúp đỡ ta, cũng biết người nào sẽ mang tới sự tốt đẹp cho thế giới này. Nếu ta vì tư lợi của bản thân mà tha cho đám các ngươi đi ra ngoài thì mới là không chịu trách nhiệm với thế giới."
Ryan nhìn bóng lưng của Đỗ Cách mà bỗng sửng sốt, giờ phút này đôi mắt của hắn cũng sáng lên, khen:
"Khá lắm, đồng nghiệp."
"Ryan, ta đã nói rồi, ta không phải một người bảo thủ."