Chương 814: Chìa Khóa
Chương 814: Chìa KhóaChương 814: Chìa Khóa
Đỗ Cách quay đầu lại, nhìn về phía Ryan rồi cười nói:
"Ta chỉ là một người có niềm tin của chính mình mà thôi, ta có thể bằng lòng làm công tử bột mười mấy năm để cứu giúp người khác, cũng có thể vì giấc mộng của mình mà diệt trừ tội ác trên cõi đời này.".......
Ngươi là một tội phạm!
Thật sự coi mình là Chúa cứu thế à?
Dù cho lời ngươi nói là sự thật, chẳng qua ngươi cũng chỉ thức tỉnh một nửa Võ Hồn tàn phế mà thôi, ai cho ngươi dũng khí đối đầu với toàn bộ vương quốc Lucerne vậy?
Cái tên lính canh ngục kia ngốc, chẳng lẽ bọn ta cũng ngốc sao?
Ba người Reger đứng ở phía sau cửa nhà lao, xem Đỗ Cách thành tâm mời họ thế nào, trong lòng nảy sinh suy nghĩ giống nhau.
Sau đó.
Ba giọng nói vang lên gần như cùng một lúc:
"Ta đồng ý."
Những người bị giam ở đây đều là trọng phạm, mặc dù không bị tử hình nhưng cũng không biết sẽ bị giam ở nhà lao tối tăm không ánh mặt trời này bao nhiêu năm, ai lại bỏ qua sự tự do dễ như trở bàn tay này được!
Huống chỉ.
Holly mới chỉ thức tỉnh nửa Võ Hồn, còn không phải loại chiến đấu, chỉ cần mỗi người họ đều khôi phục Võ Hồn thì việc thoát khỏi hắn thực sự dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, có cái tên Holly thu hút thù hận rồi, gần như đắc tội với một nửa giới quý tộc thì độ khả thi để họ thoát khỏi truy binh càng cao.
Có lẽ Holly đúng là người chính trực.
Nhưng chính trực có thể coi như cơm để ăn sao?
Chính trực nhưng chẳng phải vẫn hại mình cửa nát nhà tan, cuối cùng lại trở thành tội phạm bỏ trốn hay sao?
Niềm tin, giấc mộng...
Chẳng qua là truyện cổ tích để qua mặt bọn trẻ con mà thôi!...
"Cảm ơn ba vị đồng ý tin tưởng Holly."
Đỗ Cách định ôm quyền theo bản năng, nhưng đột nhiên nhớ ra thế giới này không có lễ tiết như vậy nên đành gắng gượng thu tay về, đổi thành gật đầu:
"§imon, thả họ ra, để chúng ta nắm tay nhau gầy dựng một vùng trời."
Simon đáp một tiếng, tìm chìa khóa rồi thả cả ba người ra.
Reger có vóc người cường tráng với bộ râu ria rậm rạp, trông hơn ba mươi tuổi, nhìn qua hình thể thì khoảng gấp hai lần Đỗ Cách, đứng ở nơi đó cứ như một tòa tháp bằng sắt, tràn ngập lực uy hiếp.
Layu thì gầy yếu hơn nhiều, tóc hắn đã hoa râm nhưng trên mặt không có nếp nhăn, không nhìn rõ được khoảng bao nhiêu tuổi, sau khi ra khỏi nhà lao thì hắn có liếc Đỗ Cách vài lần rồi lằng lặng đứng ở một bên.
Về phần Ole, trông tuổi tác cũng xấp xỉ Ryan, sau khi ra khỏi nhà lao, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ vui mừng không thể che giấu: "Holly, ngươi là người tốt, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Nhưng ta phải nói rõ trước, ta không thể đi theo ngươi cả đời, ta còn phải hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ ái tình, cùng lắm ta chỉ bảo vệ ngươi một năm, báo đáp ân tình ngươi đã cứu ta ra ngoài. Đúng vậy, cùng lắm một năm..."
Đỗ Cách liếc nhìn hắn rồi cười nói:
"Một năm là đủ rồi. Ta cần đồng bọn chính nghĩa, cũng không cần nô bộc để ta sai khiến. Ole, ngươi không cần phải hứa hẹn gì với ta, bất cứ khi nào ngươi cảm thấy hành động của ta ruồng bỏ lý tưởng của ta thì ngươi có thể bỏ mặc ta mà đi, ta sẽ không nói bất kỳ lời oán hận gì."
Ba người Reger nhìn về phía Đỗ Cách lần thứ hai, dường như không ngờ sẽ nghe được lời như vậy từ miệng hắn.
Trong lúc nhất thời.
Ba người đều hơi xấu hổ.
Một người chính trực như vậy, thế mà họ có suy nghĩ sẽ vứt bỏ hắn sau khi thoát ra khỏi ngục giam, thật là chẳng ra gì!
Quả nhiên,
Không thể nào đứng chung một chỗ với những người đạo đức cao thượng, hắn sẽ, vì hắn sẽ luôn khiến họ trở nên lu mờ ảm đạm.
"Không, Holly."
Ole lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Ta là người giữ đúng lời hứa, nói một năm là một năm, ta không quan tâm lúc đó ngươi đã biến thành người như thế nào. Trong một năm này, ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ngươi. Trừ phi ta chết, bằng không thì kỳ hạn một năm vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Đỗ Cách bất ngờ liếc nhìn Ole, bỗng nhiên đánh giá tên này cao hơn một chút, hắn thích nhất là giao thiệp với người có nguyên tắc.
"Nếu Ole đồng ý một năm thì ta cũng đồng ý bảo vệ ngươi một năm, để báo ơn của ngươi."
Reger nói với giọng ồm ồm.
"Ta cũng bảo vệ ngươi một năm."
Layu nhấc mí mắt lên, nói.
"Các ngươi..."
Ryan nhìn họ rồi bỗng nở nụ cười khẩy đầy bất mãn:
"Hay cho kỳ hạn một năm, Holly đã cứu các ngươi ra khỏi tử lao đó."
Quả nhiên.
Ryan mới là đồng bọn tốt, tuy tính tình tên này hơi bộp chộp nhưng cũng là kiểu người có thể thể hiện tấm lòng chân chính. Đỗ Cách thầm phân tính tính cách của từng người, liếc mắt tán thưởng Ryan một cái rồi nói:
"Ryan, không cần nói như vậy, ta không phải người ép buộc người khác trả ơn. Hơn nữa, đi theo bên cạnh ta tràn đầy nguy hiểm, họ chịu hứa hẹn kỳ hạn một năm cũng đã khá dũng cảm rồi."
"Nhưng..."
Ryan còn muốn tranh luận.
Đỗ Cách lại quay sang lắc đầu với hắn:
"Ryan, một người chính trực không nên vì mình mà hạn chế sự tự do của người khác. Kỳ hạn một năm đã đủ để ta phát triển đến đỉnh thế giới rồi."