Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 785 - Chương 815: Tai Họa Nhỏ

Chương 815: Tai Họa Nhỏ Chương 815: Tai Họa NhỏChương 815: Tai Họa Nhỏ

Ha ha ha ha!

Một tràng cười quái dị đột nhiên vang lên từ phía trước nhà giam.

Đỗ Cách quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một ông lão đầu tóc rối bù suồng sã vỗ đùi cười lớn, dường như thấy một chuyện cực kỳ buồn cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Ryan quát lên.

"Ta cười vì các ngươi là một đám ngu xuẩn."

Ông lão kia lau nước mắt nơi khóe mắt:

"Có lẽ các ngươi đã quên người mà mình đắc tội là ai rồi nhỉ?"

"Không phải là Lynch đại công sao?"

Ryan khinh thường nói.

"Không phải là Lynch đại công ư?"

Ông lão xì cười một tiếng:

"Quả nhiên người vô tri là sống hạnh phúc nhất, toàn bộ vương quốc Lucerne chỉ có ba công tước.

Mà Lynch đại công là người duy nhất không phải thành viên hoàng thất, hắn quản lý một phần ba đội quân Lucerne, gần như đã khống chế công hội Ma Pháp, bản thân hắn lại là đại trưởng lão của công hội Ma Pháp, là hiệu trưởng danh dự của học viện Ma Pháp. Dựa vào mấy người các ngươi thì lấy cái gì để đấu với Lynch đại công?"

Khó trách Sima Lynch lại là thiếu nữ ma pháp thiên tài, hóa ra sau lưng còn có tầng quan hệ này!

Đỗ Cách oán thầm.

Hắn liếc nhìn ông lão mà thầm cảm khái, trong ngục giam thật sự rất nhiều nhân tài, hóa ra cứ ngỡ là địa ngục ập tới, ai ngờ lại là khởi đầu của thiên đàng...

"Dựa vào mấy tên rác rưởi bị phong ấn Võ Hồn các ngươi sao?"

Ông lão vẫn tiếp tục cất giọng:

"Hay là dựa vào cái tên thức tỉnh được nửa Võ Hồn kia, hắn có thể dự báo tai họa xảy ra với người khác, có thể ngăn cản một vài tai họa nhỏ như chậu hoa rơi hoặc rớt xuống nước chết đuối, nhưng có thể ngăn cản được tai họa mà người khác cố ý gây ra hay không? Dù các ngươi có thể chạy thoát khỏi ngục giam này, chẳng lẽ sau này các ngươi lại sống những ngày tháng trốn đông trốn tây tựa như con chuột sau mỗi lần được hắn dự báo tai họa ư?"

Sắc mặt đám người Ryan thay đổi.

Simon càng run lẩy bẩy, hắn chỉ là một tên lính canh ngục nho nhỏ, ấn tượng đối với công tước chỉ dừng lại ở một cái tên, nên làm sao biết hắn lại nắm giữ quyền lực to lớn chứ?

Hắn vẫn cho rằng Nelson vương tử lợi hại hơn chứ!

Thật đáng chết, sao hắn lại ấm đầu mà thả Holly ra vậy...

Từ đầu đến cuối, sắc mặt của Đỗ Cách luôn rất bình tĩnh. Hắn nhìn lão già nói xằng nói bậy mà chỉ cười, hỏi:

"Lão tiên sinh, nếu ta bảo Simon thả ngươi ra thì ngươi có đồng ý đi theo ta một năm không?"

Ông lão sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng lại nở nụ cười trào phúng. "Lão tiên sinh, trước giờ ta luôn bắt mình phải tuân theo tiêu chuẩn khắt khe nhất, nhưng lại đối xử với người bên cạnh mình bằng tiêu chuẩn thoải mái nhất."

Đỗ Cách cười cười, tiếp tục nói:

"Từ sự phân tích đối với thời cuộc của ngươi, ta đoán ngài là người có kiến thức.

Chỉ cần ngươi đồng ý thì ta có thể thả ngươi ra, nhưng sẽ không yêu cầu ngươi tuân thủ hứa hẹn một năm. Trong thời gian đó, nếu ngươi cảm thấy không thể chiến thắng kẻ địch thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không oán hận ngươi nửa câu nào, chỉ coi như là mình có mắt không tròng. Ngươi đồng ý đi theo ta một năm không?"

Ông lão nhìn Đỗ Cách nhưng không nói một lời nào.

Layu liếc Đỗ Cách lần thứ hai, khóe miệng thoáng qua nụ cười như có như không.

Thế nào là bắt cóc đạo đức (1)?

(1) Bắt cóc đạo đức: việc sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

Đây chính là bắt cóc đạo đức!

Đỗ Cách mỉm cười, chân thành nhìn ông lão ở đối diện.

Ta bắt mình phải tuân theo tiêu chuẩn đạo đức khắt khe nhất, nhưng lại dùng tiêu chuẩn như thế để đối xử với kẻ rác rưởi không giữ lời hứa, ta muốn xem xem ngươi sẽ tiếp chiêu như thế nào?

Thấy một lúc lâu sau mà ông lão vẫn chưa nói gì, Đỗ Cách đành lắc đầu:

"Lão tiên sinh, ngươi cho rằng mấy người Ryan thật sự không biết sự hùng mạnh của Lynch đại công sao?"

Ông lão nghỉ ngờ nhìn về phía Đỗ Cách.

"Người bị giam ở đây thì có mấy ai lại là kể ngu sĩ?"

Đỗ Cách nói:

"Dù họ biết rõ Lynch đại công rất mạnh, nhưng khi yếu ớt nhất thì vẫn dứt khoát chọn bước ra khỏi nhà tù này, đi cùng với một tên rác rưởi mới thức tỉnh nửa Võ Hồn như ta, đi đối mặt với kẻ định có thể vĩnh viễn không chiến thắng được. Có thể chuyện này là ngu xuẩn ở trong cái nhìn của người, nhưng ở trong lòng ta thì đây lại là dũng cảm, họ hoàn toàn xứng đáng là dũng sĩ."

Reger ra sức nắm chặt nắm đấm, bước lên một bước tiến gần đến phía sau Đỗ Cách.

Trên mặt Layu lộ ra biểu cảm bất ngờ lần thứ hai.

Simon thì xấu hổ cúi đầu, hổ thẹn vì sự dao động vừa nãy của chính mình.

Ole vẫn cười hì hì, mà lúc này biểu cảm cũng không khỏi trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

"Lão tiên sinh, vì cứu vớt những dân chúng vô tội kia mà ta đã trở thành một công tử bột bị người đời phỉ nhổ, thậm chí có thể vì một tai họa khả năng cao sẽ không xảy ra mà đưa mình lên đoạn đầu đài, hủy hoại tương lai của gia tộc, có lẽ ở trong mắt ngươi thì như vậy cũng là ngu xuẩn!"
Bình Luận (0)
Comment