Chương 816: Cũng Chỉ Đến Thế!
Chương 816: Cũng Chỉ Đến Thế!Chương 816: Cũng Chỉ Đến Thế!
Đỗ Cách nhìn những người bên cạnh mình ở xung quanh, nở nụ cười lần nữa:
"Thực ra chúng ta là cùng một loại người. Nhưng nếu trên đời không có một đám ngốc biết rõ nguy hiểm mà còn muốn đứng ra như chúng ta, tất cả đều là kẻ trí thức cười người khác ngu ngốc như các ngươi thì thế giới thật sự còn tốt đẹp sao?
Nếu cho ta chọn lần nữa thì ta vẫn bằng lòng làm kẻ ngu xuẩn, phấn đấu một đời vì niềm tin của chính mình, mà không trốn ở một góc âm u nào đó và trào phúng người khác..."
Đám người Ryan ưỡn lưng thẳng tắp, tựa như ngu ngốc cũng trở thành sự kiêu ngạo của họ.
Giờ phút này, họ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đỗ Cách được rút ngắn vô tận.
Đỗ Cách ngừng một lát, nhìn ông lão bằng ánh mắt thương hại và nói:
"Xin lỗi, lão tiên sinh, ta không phải là tên công tử bột trước kia nữa, không nên sử dụng ngôn từ tàn khốc như thế đối với ngươi. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, ta tộn trọng lựa chọn của ngài."
Mặt ông lão đỏ lên:
"Holly, ngươi coi thường ai đó? Ngươi thả lão tử ra ngoài, lão tử bảo vệ ngươi một năm thì thế nào? Người khác sợ Lynch nhưng ta chẳng sợ hắn...".......
Ha ha!
Cũng chỉ đến thết
Phép khích tướng của Đại Trung Quốc vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời, cảm ơn sự sáng suốt của lão tổ tông...
"Lão tiên sinh, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt là Lynch đại công đó."
Đỗ Cách nhắc nhở.
"Đã nói rồi mà, ta không sợ hắn."
Ông lão nói.
Ông lão không sợ Lynch đại công, ta nhặt được báu vật rồi à!
Đỗ Cách liếc mắt nhìn ông lão một cái rồi quay sang nhìn về phía Simon, dặn dò:
"§imon, đi lên thả lão tiên sinh ra đi! Trong nhà có người gia như là có báu vật (1), bên cạnh chúng ta cần một ông lão có kinh nghiệm sống để dẫn dắt chúng ta tiến lên, uốn nắn khi chúng ta đi sai đường."
(1) Trong nhà có người gia như là có báu vật: người già có kinh nghiệm sống phong phú, suy nghĩ thấu đáo hơn.
"Vâng, Holly tiên sinh."
Lúc này Simon đã bị thuyết phục hoàn toàn, hắn nghe lệnh gật đầu, tiến lên thả ông lão ra, chỉ là không hòa nhã với ông lão vừa cười nhạo họ này tí nào.
Ông lão đứng trước mặt Đỗ Cách, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen rồi mới nói:
"Holly, có lẽ ta đã nhìn nhầm. Ngươi thật sự là một tên nhóc đặc biệt, trên người người có sức hấp dẫn riêng biệt, hoàn toàn khác với những tên công tử bột kia."
Nói chuyện cười à!
Ta đã từng thống nhất võ lâm, hồi sinh hải thần, thành lập một quốc gia...
Đám công tử bột có tư cách gì mà được đánh đồng với ta? Lynch đại công là cái rắm gì?
Kẻ địch của lão tử là nền văn minh siêu cấp không biết hơn chúng ta mấy chiều không gian đó, có biết không?
Nếu không có chút khí chất này thì họ biết dựa vào đâu để tin tưởng ta?
Đỗ Cách cười cười, khiêm tốn nói:
"Lão tiên sinh quá khen. Bất cứ người nào từng dạo qua ranh giới sống chết thì cũng sẽ có thay đổi. Xin hỏi lão tiên sinh tên gì?"
"Một ông lão không biết trời cao đất dày mà thôi, không cần hỏi tên của ta."
Ông lão hừ một tiếng rồi nói.
Đỗ Cách lại nhìn về phía Simon.
Mà Simon chỉ lắc đầu:
"Holly tiên sinh, toàn bộ ngục giam này đều không biết tên của hắn."
"Lão tiên sinh, không có tên tuổi thì chúng ta biết xưng hô với ngài như thế nào?"
Đỗ Cách càng ngày càng cung kính, nếu lính canh ngục cũng không biết tên thì khả năng cao là đại lão đó!
Ông lão nhìn Đỗ Cách rồi nói:
"Ngươi có thể gọi ta là Cao."
Cao?
Đỗ Cách lục soát trong ký ức của Holly một lượt, nhưng không có bất kỳ manh mối nào liên quan đến Cao.
Trên thực tế, đa số ký ức của Holly là một đống vô dụng.
Vì có một vị phụ thân tử tước ở trên che đậy, nên tên kia gần như không quan tâm gì đến tầng lớp trên của xã hội, nếu không thì cũng không trêu chọc §ima Lynch ở ngay trên yến hội.
Đỗ Cách không tiếp tục để ý đến ông lão Cao nữa, mà nhìn về phía Simon rồi hỏi:
"§imon, bên ngoài có tổng cộng bao nhiêu lính canh?"
Có lẽ ông lão Cao đúng là một lão đại ẩn núp, nhưng hắn càng lợi hại thì lúc này lại càng không thể dựa vào hắn, chỉ khi phô bày được năng lực của mình thì mới có thể thật sự được hắn giúp đỡ.
"Holly tiên sinh, vào buổi tối mỗi ngày sẽ có ba linh canh trực ban ở bên ngoài nhà lao trọng phạm."
Simon nói:
"Lúc này hai người khác đang nghỉ ngơi, ta làm nhiệm vụ trực ban, hơn nửa giờ nữa thì John sẽ đổi ca với ta."
"Ba lính canh?"
Đỗ Cách hơi cau mày.
"Tất cả trọng phạm đều bị phong ấn Võ Hồn, không hề khác gì người bình thường, lại đang ở tầng thấp nhất của ngục giam, nên có ba lính canh đã đủ rồi."
Không đợi Simon nói gì, ông lão Cao đã nói:
"Nguy hiểm chân chính là vòng vây ở bên ngoài. Ở bên ngoài ngục giam, ngoài phiên trực hàng ngày thì có ít nhất ba đội binh sĩ tuần tra qua lại, trong mỗi đội binh sĩ sẽ có ít nhất một võ sĩ đã thức tỉnh Võ Hồn ba sao hoặc bốn sao, mà trưởng ngục của ngục giam này ít nhất đã thức tỉnh Võ Hồn bảy sao..."