Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài

Chương 2

Cha, mẹ và anh trai không ai nhắc đến Tần Bách, mà ta cũng chẳng muốn nhắc đến hắn để tự chuốc lấy phiền muộn. Ta vui vẻ cùng gia đình ăn xong bữa cơm đoàn viên.

 

Thế nhưng, không ngờ sáng hôm sau, thái giám trong cung đến truyền chỉ, nói rằng Tần Bách muốn gặp ta.

 

Ngự thư phòng.

 

“Thần nữ Vân Khanh bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế…”

 

“Khanh nhi, miễn lễ, không cần đa lễ.”

 

Ta vừa quỳ xuống thì Tần Bách đã vội vàng đứng dậy từ long ỷ, bước tới đỡ ta.

 

Ta đứng lên, thản nhiên rút tay lại, lùi ra sau vài bước.

 

“Khanh nhi có trách trẫm không?”

 

Tần Bách hỏi ta.

 

“Thần nữ không dám. Hoàng thượng là thiên tử, trên vạn người, muốn cưới ai là quyền của Hoàng thượng, thần nữ không dám bàn luận.”

 

Ta cúi đầu đáp.

 

Tần Bách thở dài bất lực.

 

Hắn vừa định nói thêm thì thái giám bước vào bẩm báo rằng Sở Huỳnh đến.

 

“Nàng ấy đến làm gì?”

 

Tần Bách lo lắng hỏi.

 

Dứt lời, hắn liền rảo bước về phía cửa, gần như chạy đến đó.

 

“Nàng thân thể yếu, muốn gặp trẫm cứ cho người báo là được, trẫm sẽ đến thăm, cần gì phải đích thân đến?”

 

Giọng hắn dịu dàng, tràn đầy thương xót, ta quay lại và thấy Sở Huỳnh trong bộ phượng bào đỏ, yếu ớt tựa vào lòng hắn.

 

“Hoàng thượng ngày đêm bận rộn, Huỳnh Huỳnh sao dám phiền ngài.”

 

“Sáng nay Hoàng thượng dùng bữa quá vội vàng, đêm qua lại mệt nhọc, Huỳnh Huỳnh lo cho sức khỏe của ngài nên tự tay chuẩn bị chút bánh ngọt mang tới.”

 

Giọng nàng mềm mại, thấm đượm yêu thương, khiến cả ta cũng cảm thấy động lòng.

 

Hai người đứng trước cửa tình tứ một lúc lâu, sau đó mới quay sang ta.

 

“Chẳng phải là Vân tỷ tỷ sao? Tỷ tới khi nào vậy? Hoàng thượng sao không báo cho thiếp biết?”

 

Sở Huỳnh nhẹ nhàng trách móc, tay đấm yêu vào vai Tần Bách.

 

Tần Bách nắm lấy tay nàng, vui vẻ cười, rồi đỡ nàng cùng đến bên ta.

 

“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, con gái của Lễ bộ Thượng thư, hiện là Hoàng hậu của trẫm.”

 

Ta không nói gì, chỉ liếc hắn một cách lãnh đạm.

 

Hắn thoáng vẻ bối rối.

 

“Hoàng thượng nói vậy là muốn thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương sao?”

 

Ta lạnh nhạt hỏi.

 

“Không phải.”

 

Hắn không dám nhìn vào mắt ta khi trả lời.

 

Ta liếc nhìn Sở Huỳnh, nụ cười trên môi nàng lập tức trở nên cứng đờ.

 

“Hoàng thượng nói đúng, Vân tỷ tỷ có địa vị cao quý, làm sao có thể hành lễ với thiếp?”

 

Sở Huỳnh nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười, tiến tới nắm lấy tay ta: “Hồi nhỏ chúng ta đã gặp nhau vài lần, tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh không?”

 

“Huỳnh Huỳnh và Khanh nhi quen nhau sao?”

 

Tần Bách ngạc nhiên nhìn ta.

 

“Thần nữ không dám trèo cao, đâu dám nhận quen biết Hoàng hậu nương nương.”

 

Ta thản nhiên đáp.

 

Cha ta là Trấn Quốc Đại Tướng quân, chính nhất phẩm do tiên đế sắc phong, còn cha nàng chẳng qua là một chức quan năm phẩm, nhờ việc nàng được phong hậu mà thăng lên Lễ bộ Thượng thư tam phẩm.

 

Hai nhà vốn không nên có bất kỳ liên hệ nào.

 

Nhưng mẹ nàng và mẹ ta đều có cửa hàng trong kinh thành.

 

Mẹ nàng là người bản địa, gia đình giàu có từ nhiều đời, còn mẹ ta là phú thương mới đến. Hai người thường xuyên cạnh tranh trong buôn bán, thành ra hay xích mích.

 

Ta và Sở Huỳnh từng gặp nhau vài lần, mỗi lần đều là lúc mẹ ta và mẹ nàng căng thẳng.

 

Nàng chưa từng tỏ thái độ tốt với ta, còn ta cũng chẳng thèm để tâm.

 

Không ngờ rằng sau bao năm, lại gặp nàng cười với ta ở hoàng cung.

 

“Vân tỷ tỷ nói vậy xa cách quá.”

 

Sở Huỳnh như không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của ta, tiến tới nắm lấy tay ta.

 

Ta vốn không thích bị người khác động chạm, vừa định rút tay thì nàng bỗng nghiêng người ngã xuống đất.

 

“Ta biết mẹ ta và mẹ tỷ không hòa thuận, nên tỷ cũng không thích ta. Nhưng giờ Huỳnh Huỳnh đã là Hoàng hậu, không còn là con gái của quan năm phẩm để tỷ tùy ý bắt nạt nữa, cớ sao tỷ lại đẩy ta?”

 

Nàng càng lớn càng hồ đồ sao? Khi nào ta đẩy nàng chứ?

 

“Dù ta có lấy mất ngôi Hoàng hậu của tỷ, cũng có lỗi với tỷ, nhưng đây là ý chỉ của Hoàng thượng, lẽ nào tỷ bất mãn với quyết định của ngài?”

 

Sở Huỳnh ôm ngực, ánh mắt u uất trách móc ta.

 

Tần Bách đau lòng cúi xuống, để nàng tựa vào hắn, rồi ngước mắt giận dữ nhìn ta: “Vân Khanh, trẫm đúng là đã mù! Hôm qua mẫu hậu về cung yêu cầu từ hôn, trẫm nghĩ đến tình cảm giữa chúng ta mà không đồng ý, còn định noi theo tiền triều, lập Đông Tây nhị hậu, để các nàng cùng tôn quý, không cần quỳ lạy Huỳnh Huỳnh, cũng không chịu lép vế.

 

Không ngờ nàng lại là người phụ nữ ác độc đến vậy!”

 

Hắn chỉ vào ta mà mắng.

 

Nhìn ngón tay hắn chỉ vào ta, suýt nữa ta đã không kìm được mà buông lời lẽ khó nghe.

 

Nửa câu đầu hắn nói quả thật chính xác.

 

Trước đây ta chưa nhận ra hắn mù đến vậy.

 

Màn giả vờ ngã rành rành trước mắt hắn mà cũng không thấy, hắn liệu có thể giữ vững ngai vàng được không?

 

Còn muốn lập Đông Tây nhị hậu?

 

Đúng là dám nghĩ dám làm.

 

“Thần nữ không hề đẩy nàng ấy. Nếu Hoàng thượng không tin, xin hãy từ hôn. Tội danh này, dù đánh chết, thần nữ cũng không nhận.”

 

Ta lạnh lùng đáp.

 

Tần Bách nhìn ta, ngực phập phồng giận dữ, hắn định nói gì đó thì một thái giám hớt hải bước vào, thì thầm vào tai hắn.

 

Hắn nhìn ta, chỉ ra cửa: “Cút! Cút khỏi đây ngay!”

 

Ta không ngoái đầu lại, bước đi thẳng.

 

Ra đến cổng cung, ta thấy cha mẹ và anh trai đều đang chờ bên cạnh xe ngựa.

 

Trên đường về, mẹ ta như muốn nói gì đó.

 

Ta vỗ nhẹ tay bà: “Mẹ, không sao đâu. Thứ có thể bị cướp đi, đều là rác rưởi.”

 

Nghe xong, mẹ ta mới thở phào.

 

 

Ngày hôm sau khi ta rời cung, Tần Bách ban chỉ từ hôn, còn bôi nhọ ta là ghen tuông, không hiền đức, chỉ thiếu nước chưa gọi ta là kẻ lắm chuyện.

 

Sau đó, các quý nữ trong kinh thành liên tục gửi lời mời, rủ ta dự tiệc.

 

Ta biết rõ tính tò mò của họ, dù lòng chẳng có gì vướng bận, ta cũng không muốn ra ngoài làm trò cười cho họ.

Bình Luận (0)
Comment