Tân hoàng bỏ rơi ta để cưới bạch nguyệt quang của hắn. Kể từ đó, cả nhà chúng ta bắt đầu “mặc kệ mọi thứ.”
Biên cương bị tấn công, cha ta: “Bệnh tái phát rồi, không dậy nổi.”
Trị an trong kinh thành kém, Anh trai ta: “Đang nghỉ phép, miễn quấy rầy.”
Bộ Hộ thiếu tiền, mẹ ta: “Nghèo lắm, chẳng còn gì để cho vay.”
Tân hoàng nổi giận: “Các ngươi là cái thá gì chứ? Trẫm thừa người!”
Được thôi! Cứ thế mà “mặc kệ” tiếp.
Về sau, đại ca của bạch nguyệt quang bị cử đi ra biên ải nghênh địch, suýt nữa bỏ mạng.
Nhị ca của bạch nguyệt quang bị lôi đi phá án, ba ngày thì sợ đến phát hoảng.
Mẹ của bạch nguyệt quang vì giúp đỡ con gái mà đã mượn hết cả tiền dành cho hậu sự.
Ui chao! Cứ mặc kệ mọi thứ thế này mãi, thật là sướng!