Mẹ ta đã khéo léo từ chối hết thảy các lời mời.
Đúng lúc này, đại thọ tám mươi của bà ngoại sắp đến.
Ta liền ở nhà nửa tháng, không ra ngoài, tập trung thêu một bức *Bách Thọ Đồ*tặng bà.
Ta cứ nghĩ rằng chuyện từ hôn này sẽ dần lắng xuống theo thời gian, nhưng ai ngờ tin đồn lại ngày càng lan rộng. Từ một người bị từ hôn, ta lại trở thành kẻ thứ ba, dựa vào quyền thế của cha để ép hôn, trong khi Tần Bách và Sở Huỳnh được ca ngợi như một đôi uyên ương trẻ lâm vào mối tình trắc trở.
Đúng là trắng đen đảo lộn!
“Phu nhân, Hoàng hậu đã gửi thiệp mời, mời phu nhân và tiểu thư vào cung dự tiệc Bách Hoa Yến vào ngày mai.”
Lúc dùng bữa trưa, quản gia bước vào, gương mặt đầy khó xử.
Nếu là yến tiệc của người ngoài, mẹ ta còn có thể dựa vào quan vị của cha ta mà từ chối. Nhưng đã là lệnh từ trong cung, e rằng khó mà trốn được.
Việc Sở Huỳnh đột nhiên tổ chức yến hội, ta cũng đoán được dụng ý.
Cha ta lấy cớ bệnh không trở lại biên cương, ba ngày sau, đại ca của Sở Huỳnh – Sở Phong – được phong Phiêu Kỵ Đại tướng quân thay cha ta ra tiền tuyến. Nhị ca nàng, Sở Kiệt, cũng vừa được bổ nhiệm làm Thiếu khanh của Đại Lý Tự, thay vị trí của anh trai ta.
Khi không có chuyện gì, nàng ta vẫn có thể kiếm cớ gây khó dễ cho ta, nay lại có cơ hội để sỉ nhục, nàng sao có thể bỏ qua?
“Mẹ, hay là con giả bệnh không đi?”
Dạo này, cha luôn tìm cách nấu đủ món ngon cho ta, còn anh trai cũng nhờ bạn bè mang về cho ta nhiều món đồ thú vị. Ta ở nhà sống rất thoải mái.
Chỉ có mẹ là vẫn phải bận rộn lo liệu cửa hàng mỗi ngày.
Chuyện vào cung chẳng ảnh hưởng gì đến ta, nhưng ta không muốn mẹ phải chịu thêm phiền phức vì mình.
Nghĩ đến cảnh bà vào cung lại gặp mẹ của Sở Huỳnh, Bạch Tâm Như, ta càng cảm thấy khó chịu.
“Giả bệnh gì chứ? Không cần giả! Mẹ còn đang tức giận vì lần trước con chịu thiệt, đúng lúc con bé đó lại tự mò đến đây.”
“Mẹ con nào phải kẻ dễ bắt nạt. Ông ngoại con là thầy của các văn quan tam phẩm trở lên trong triều, bà ngoại con là đại phú gia vùng Giang Nam, cha nắm trong tay tám mươi vạn binh mã, còn mẹ thì có cửa hàng trải khắp nơi. Bị mẹ của Sở Huỳnh lấn lướt một chút ở kinh thành, con tưởng chúng ta thua họ sao?”
“Nếu Trần Hiền và Tần Bách dám để nhà họ Sở làm càn, mẹ cũng sẽ không để họ yên!”
Mẹ đập bàn đứng dậy, rõ ràng đã kìm nén cơn giận này từ lâu.
“Phu nhân, xin bớt giận, bớt giận.”
Cha vội vàng xoa dịu bà.
“Mẹ, đừng nóng giận, nhà họ Sở sớm muộn gì cũng tự chuốc lấy họa thôi.”
“Khanh nhi, ngày mai con không được giả bệnh, tiệc Bách Hoa Yến này nhất định phải đi, không thì lỡ mất cơ hội xem kịch hay đấy.”
Anh trai ta nói với giọng điệu thâm sâu.
Anh vốn ít khi cười, nhưng lúc này khóe môi lại thoáng nét vui thích, khiến ta hơi chột dạ.
Lời anh chưa bao giờ sai, thế là sáng hôm sau, ta cùng mẹ vào cung.
Khi tới nơi, ta và mẹ đi muộn, hầu hết gia quyến của các quan từ tam phẩm trở lên đều đã có mặt.
Ngay khi vừa vào, ta cảm nhận được những ánh mắt dè bỉu, thương hại từ xung quanh.
Nhưng khi nhìn rõ trang phục và trang sức của mẹ con ta, trong mắt họ chỉ còn lại ghen tị và ngưỡng mộ.
“Cảm ơn công công dẫn đường, thưởng.”
Mẹ tiện tay ném một viên ngọc trai Nam Hải.
Tiểu thái giám dẫn đường vội vàng tiếp lấy, quỳ xuống tạ ơn.
Lễ tạ xong mà vẫn không rời đi, còn bám theo chúng ta, rõ là muốn tiếp tục phục vụ.
Không chỉ cậu ta, các thái giám và cung nữ trong Ngự hoa viên cũng nhen nhóm ánh mắt thèm thuồng.
Xung quanh, có vài người tức tối đến đỏ mắt.
“Có mấy đồng xu mà làm phách!”
Ta liếc nhìn người vừa nói – phu nhân của Hộ bộ Thượng thư, thường đi lại thân thiết với mẹ của Sở Huỳnh.
“Có bản lĩnh thì ngươi cũng thưởng đi? Suốt ngày ky bo, đến chút vàng ròng cũng tiếc, sao có mặt mũi ở đây nói chuyện với ta?”
Mẹ ta khẽ liếc bà ta, khinh bỉ.
“Ngươi!”
“Ngươi gì chứ? Một phu nhân của Thượng thư tam phẩm mà cũng dám vô lễ với ta? Thấy ta không hành lễ, ngươi chẳng biết tôn ti là gì sao?”
“Ta…”
Phu nhân Hộ bộ Thượng thư giận đến méo miệng, muốn phản bác nhưng nghẹn lời.
“Thôi thôi, trời đẹp thế này, đáng gì phải bực bội vì mấy chuyện nhỏ nhặt.”
Một giọng nói êm ái nhẹ nhàng truyền đến, không cần nhìn ta cũng biết là Bạch Tâm Như.
Bà ta muốn làm người hòa giải, nhưng phải xem mẹ ta có đồng ý không.
“Cũng phải, vật tụ theo loài, chó thích bầy đàn. Đúng là không nên chấp nhặt với súc sinh.”
“Ngươi nói gì?”
Sắc mặt Bạch Tâm Như lập tức thay đổi.
“Không có gì, ta chỉ là thích cảm giác nhìn người ta ghét mà chẳng làm gì được.”
Mẹ ta chỉnh lại trâm hồng ngọc, kéo tay ta đi thẳng về phía buổi tiệc, chẳng buồn liếc lại phía sau.
“Hừ! Một lũ vô dụng, chỉ được cái hư danh. Ta xem các ngươi còn phách lối được bao lâu.”
Trước khi tiệc bắt đầu, phu nhân Hộ bộ Thượng thư ngồi phía sau mẹ ta vài vị trí, chua ngoa châm biếm.
Vị trí này vốn không thuộc về bà ta, chỉ vì mối quan hệ với Bạch Tâm Như nên Sở Huỳnh đã sắp xếp lại cho bà ta ngồi gần.
“Con chó nào sủa vậy?”
Mẹ ta nói bâng quơ.
Không quay đầu lại, nhưng cũng đủ khiến phu nhân Hộ bộ Thượng thư giận đến suýt lật bàn.
Ta ngồi bên cạnh, thấy vậy liền yên tâm thưởng thức các món cung nữ dâng lên, âm thầm giơ ngón cái cho mẹ.
Đúng là ta đã xem thường bà.
Ngay sau đó, tiếng nhạc cất lên, yến tiệc bắt đầu.
Xung quanh, mọi người đều ra sức tâng bốc Sở Huỳnh và mẹ nàng, không tiếc lời khen ngợi hai người anh tài giỏi của nàng, còn cố tình mỉa mai gia đình ta để tôn vinh nhà họ Sở.
Những lời này khiến Sở Huỳnh và mẹ nàng cười tít mắt, ra chiều mãn nguyện.
Còn ta và mẹ chẳng màng để ý, chỉ tập trung vào các món ăn trước mặt.