Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 139 - Chương 139: Người May Mắn Còn Sống!

Chương 139: Người may mắn còn sống! Chương 139: Người may mắn còn sống!Chương 139: Người may mắn còn sống!

Hưu ——

Một mũi tên nỏ bay ra, lập tức bắn ra cắm vào trong hốc mắt của một con zombie ở cổng.

[-1000]

[0/1000]

Lập tức giết chết, đồng thời ngoài tiếng động zombie ngã xuống đất ra thì cũng không còn âm thanh nào khác, những con zombie ở xung quanh kia căn bản không phát hiện hai người Vương Đào.

Vương Đào hơi kinh ngạc nhìn vào Hàn Nhị, uy lực tên nỏ này còn cao hơn so với sức tưởng tượng của hắn, đối với zombie bình thường vậy mà có thể một mũi giết chết!

Nếu như Hàn Nhị dùng ngọn giáo ngắn công kích zombie, dưới tình huống bình thường, một giáo cũng chỉ lấy đi khoảng 200 máu của zombie, đánh zombie trước kia, cô phải đâm tới hai ba nhát, sau khi máu của zombie tăng lên thì càng là phải mất tới bốn năm phát mới được.

Mà bây giờ sử dụng nỏ bắn lén lại có thể miểu sát zombie một cách dễ dàng.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng thấy hợp lý, xét cho cùng thì uy lực của nỏ không hề nhỏ, đặc biệt là loại nỏ ghép hiện đại này, có một số loại súng không mạnh bằng nó, nó ngoại trừ việc tốc độ bắn chậm một chút ra thì có thể nói là thần khí trong tận thế.

Hàn Nhị rất kích động, cuối cùng cô cũng có năng lực có thể miểu sát zombie bình thường!

Mặc dù là mượn công cụ tăng lực, nhưng này cũng đúng là chính mình giết, cô thậm chí cũng có thể cảm nhận được thân thể có hơi phát nhiệt một chút... đó là cảm giác mạnh lên!

Tuy nhiên tốc độ bắn của nỏ chậm, lại là no bắn tỉa cỡ lớn, cô phải dùng chân giãm no lên dây cung, điều này ảnh hưởng đến hiệu suất của cô ở một mức độ nào đó.

Sau khi Vương Đào nhìn thấy chiến quả của Hàn Nhị, cũng không có vội vàng động thủ, bởi vì tài bắn cung của hắn chỉ ở mức trung bình, nếu như không đợi đám zombie tới gần, chắc chắn hắn sẽ không thể bắn chính xác được.

"Giao cho ngươi."

Vương Đào nói với Hàn Nhi.

"Rõ!"

Hàn Nhị có chút kích động mà gật đầu.

Khoảng cách bắn của loại nỏ ghép hiện đại này là rất xa, nghe nói là có thể xa tới bốn năm trăm mét.

Đương nhiên, khoảng cách này mà muốn bắn trúng thì chỉ có thể dựa vào vận khí, bởi vì mũi tên nỏ nặng, tốc độ bay lại chậm, quỹ đạo rơi nghiêm trọng, dễ bị ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài.

Đừng nói đến nỏ, thậm chí sử dụng súng cũng chỉ cần trúng mục tiêu ở hai trăm mét có thể được coi là xạ thủ tài ba. Thông thường, như các xạ thủ trong đội cảnh sát như Hàn Nhị, độ chính xác bắn cũng chỉ khoảng một trăm mét.

Cho nên đối với Hàn Nhị, cô chỉ cân đảm bảo rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu ở phạm vi ba đến năm mươi mét là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Hiện tại, số zombie ở cửa lớn chỉ cách họ khoảng hai, ba mươi mét, Hàn Nhi bình tĩnh lại thì gân như là có thể làm được bách phát bách trúng.

Chẳng mấy chốc, bảy con zombie ở cửa chính đã được Hàn Nhị ám sát hết, đồng thời còn không gây sự chú ý của bất kỳ zombie nào.

Lượng máu của Hàn Nhị cũng đã vượt qua 300, đạt tới [330/330].

"Thoải mái!"

Hàn Nhị âm thầm reo hò một tiếng.

Cứ mỗi lần máu tăng lên tròn 100, tố chất thân thể đều sẽ được tăng lên đôi chút, cái cảm giác này rất rõ ràng, Hàn Nhị mới chỉ trải qua hai lân trước đó và cả hai lần đều đang ở trong tình huống nguy hiểm, không có thời gian để suy nghĩ, không giống như bây giờ, giết chết zombie một cách dễ dàng!

Hàn Nhị nhìn vào Vương Đào, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Nếu như không phải là Vương Đào, cô chắc chắn không có cơ hội này, Vương Đào đã nhường cơ hội mạnh lên của mình cho cô ta al

"Cảm ơn!"

Hàn Nhị nói ra lời cảm ơn rất chân thành. "Khách khí, đi thôi."

Vương Đào nhìn vào dáng vẻ Hàn Nhị ám sát cự ly xa, trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy, nhưng khoảng cách này, hắn thật sự là bắn không trúng được a.

Vừa rồi hắn cũng bắn hai mũi tên, một mũi tên bắn tới trên cây cột, một mũi tên thì bắn vào đùi một con zombie....

Hai người đi tới cửa chính, rút hết mũi tên cắm trên người zombie lên, dù sao đây là thứ có thể sử dụng lại.

"Ôi ôi..."

Sau khi đi tới thì phát hiện, bên trong trạm gác cổng còn có một con zombie bảo vệ.

Vương Đào nhanh chóng giương cung cài tên, sau khi hơi nhắm chuẩn, buông tay.

Hưu ——

[1000]

[0/1000]

Cuối cùng cũng dùng cung bắn chết một con zombie, Vương Đào rất hài lòng, mặc dù khoảng cách này là ba mét, hắn dùng rìu giết khả năng tốc độ còn nhanh hơn...

Hai người đi vào tiểu khu từ cửa chính, có thể nhìn thấy trên quảng trường có khoảng hơn ba mươi con zombie đang ở bên cạnh hòm tiếp tế, đây là một hòm tiếp tế được thả xuống mà có dù, hai người ở vị trí cách zombie khoảng hai mươi mét thì dừng lại, sau đó thì đều tự xác định mục tiêu bắn tên.

Mấy phút sau, hơn ba mươi con zombie này tất cả đều ngã xuống đất.

Trong đó Hàn Nhị bắn chết 27 con, Vương Đào thì chỉ giết được 6 con, không phải Vương Đào bắn không trúng, thuần túy là hắn muốn nhường cơ hội cho Hàn Nhị, dù sao hắn giết loại zombie bình thường này cũng đã không tăng thêm giới hạn máu.

Hai người đi tới, sau khi Hàn Nhị thu hết những mũi tên nỏ bắn ra của mình về, lại thu giúp Vương Đào mũi tên mà hắn bắn ra về, nhìn vào đống mũi tên đã bắn vào ngực, đùi thậm chí cả mông của zombie, Hàn Nhị coi như chẳng thấy gì.

Vương Đào mở hòm tiếp tế ra, quả nhiên không khác mấy với suy đoán của hắn, bên trong đều là thuốc ức chế, tổng cộng có năm hộp, mỗi hộp đều là 20 ống.

Sau khi thu hết thuốc ức chế, hai người đang định rời đi thì đột nhiên, Vương Đào cảm thấy một tia sáng chiếu vào dưới chân mình, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa sổ tầng 12 của tòa nhà số 1 đang mở, một người đàn ông đang cầm gương và vẫy tay về phía hắn.

"Người may mắn còn sống!"

Ánh mắt Hàn Nhị ngưng trọng lại.

Nhưng khi nhìn thấy vị trí của đối phương, cô lắc đầu, cô là không có năng lực này, Vương Đào có lẽ có, nhưng Vương Đào cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

"Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là tìm hòm tiếp tế, báo cáo nhanh tin tức người sống sót cho căn cứ để bọn họ ra một cái phương án."

Vương Đào lắc đầu, hắn còn có mấy hòm tiếp tế còn chưa nhặt được đây. Nói thẳng ra, giá trị cứu giúp những người sống sót không bằng việc đi nhặt hòm tiếp tế.

Lúc này, người đàn ông trên tầng kia có chút nóng nảy, hắn liên tục vẫy gương một cách điên cuồng, hắn cho rằng Vương Đào không thấy được.

Nhưng Vương Đào và Hàn Nhị đều không để ý, họ chuẩn bị rời đi, đúng lúc này từ tâng trên đột nhiên truyên đến một tiếng gao thét chói tai của một người phụ nữ nào đó.

"Này! Đừng đi, cứu lấy chúng ta!"

Tiếng hét này thật sự làm xé toang bầu trời.

"... Mẹ kiếp!"

Vương Đào thầm mắng một tiếng.

“Chạy maul"

Trước khi hai người kịp chạy ra khỏi tiểu khu, thì hai người thấy một đám zombie Phong Ma theo tiếng gào thét mà tới!

Nhìn thấy đám Phong Ma này đầu đội 2000 máu, Vương Đào quả quyết kéo lấy Hàn Nhị chạy trở vê.

"Đi khu biệt thự!"
Bình Luận (0)
Comment