Chuong 140: Bon chung dang treo lên chỗ chúng ta!
Chuong 140: Bon chung dang treo lên chỗ chúng ta!Chuong 140: Bon chung dang treo lên chỗ chúng ta!
Với thực lực hiện tại của Vương Đào, cho dù là lượng máu của Zombie Phong Ma có tăng lên gấp đôi thì hắn cũng có thể đối phó, nhưng vấn đề là số lượng bên đối phương lại nhiều lắm!
Vương Đào còn chưa kịp đếm, nhìn thoáng qua thôi thì thấy ít nhất phải có tới ba mươi bốn mươi conl
Nếu có xe thì còn tốt, có thể lái xe chạy, nhưng Vương Đào trước đó bởi vì lý do an toàn cho nên dừng xe ở nơi cách cổng tiểu khi xa một chút, bây giờ chạy qua chắc chắn là không còn kịp nữa rồi.
Cho nên hắn dứt khoát chạy thẳng về phía khu biệt thự, trước đó lúc lục soát vơ vét trong biệt thự số 3, Vương Đào cảm thấy căn biệt thự này cũng không tệ lắm, đều là cửa chống trộm cộng thêm cửa sổ chống trộm, chắc là có thể ngăn cản được những con zombie này.
Trong tay hắn mặc dù còn có một bình Dược tề Ẩn Nấp có thể tránh zombie, nhưng hắn không xác định Dược tề An Nap này có tác dụng với Zombie Phong Ma hay không, hơn nữa bọn họ là hai người, nhưng Dược tê An Nấp mà hắn có lại chỉ còn một ống, hắn không muốn bán đồng đội, cũng không phải là không có thực lực ...
Tại thời điểm này, tâng 12 của tòa nhà số 1.
Có mấy người xanh xao vàng vọt đều ghé vào cửa sổ nhìn xuống.
"Ai, hai người kia đi rồi!"
Trong đó một chàng trai trẻ gây gò mở lời hơi thất vọng.
"Đều là lỗi của Cao Hoa, ngươi nói đi ngươi cầm tấm gương ra đó lắc lắc làm cái gì, người ta căn bản không nhìn thấy! Nếu để cho ta hô một tiếng sớm một chút, nói không chừng người ta đã đến..."
Một bác gái có dáng người mập mạp nói ra lời phàn nàn.
Người tên là Cao Hoa, là một nam thanh niên mặc một bộ âu phục da dáy bẩn thiu, mang theo mắt kính gọng vàng, hắn để ống nhòm xuống, không để ý tới bác gái, nhưng sắc mặt có chút khó coi mà lẩm bẩm: "Xong, muốn hại chết bọn họ rồi..."
"A? Bọn họ quay lại rồi a2"
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi mở miệng nói với sự ngạc nhiên.
Mọi người nhanh chóng nhìn lại.
"Đúng thật, bọn họ quay lại!"
Sau khi bác gái nhìn thấy thì lập tức là một mặt đắc ý.
"Ta đã nói là phải gọi to vào mài Ngươi thấy không bọn họ đã quay trở về rồi phải không?”
"Chờ một chút, đằng sau bọn họ ... vãi nồi!"
Nam thanh niên gầy gò mở to hai mắt mà nhìn.
"Mấy chục con zombie đang đuổi theo bọn họ! Những con zombie kia chạy cũng quá nhanh đi! Xong, hai người kia xong rồi! Các ngươi hại chết bọn họ rồi al
Một số người có vẻ mặt khó coi.
Bác giá kia cũng giật nảy cả mình, nhìn thấy nhiều zombie điên cuồng chạy tới như vậy, chân bác gái đó cũng có hơi như nhũữn ra, nhưng miệng thì vẫn cứng vô cùng. "Chuyện này, chuyện này có liên quan gì với ta! Những con zombie đó chắc chắn đã ở bên ngoài từ trước, đúng lúc bọn họ ra ngoài thì gặp phải! Ta chỉ hét một tiếng, có thể thu hút nhiều xác sống như vậy sao? Không có khả năng, đó chẳng qua là bọn họ không may, đúng! Chính là bọn họ không may, nếu như bọn họ tới cứu chúng ta sớm một chút vậy sẽ không gặp phải những con zombie đó!"
Lúc này, Cao Hoa hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói:
"Loại zombie này chắc là rất mẫn cảm đối với âm thanh, ngươi lại hét to như vậy, ngươi chắc chắn sẽ dẫn tới càng nhiều, không tin ngươi có thể thử một chút."
Mặc kệ tin hay không, bác gái cũng không dám thử nữ, sắc mặt bác gái khó coi nhăn mặt nhìn Cao Hoa một cái.
"Hừ, dù sao cũng không phải tại ta! Và họ chết rồi thì chết, liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ cũng đã cướp hòm tiếp tế của chúng ta, ở trong đó nói không chừng có rất nhiều đồ ăn đây! Bên trong đó là những thứ mà quốc gia đã cung cấp để cứu mạng chúng ta! Họ lấy đi thì thôi, nhưng còn không đến cứu chúng ta! Vậy nên nếu họ chết thì cũng đáng đời!"
Bác gái càng nói càng tức, giống như Vương Đào thực sự nợ bà vậy.
Mấy người khác đều không nói thêm gì nữa, dường như họ cũng có chút oán giận về việc hòm tiếp tế.
Cao Hoa thở dài, hắn mặc kệ đám người ngu xuẩn đó.
Nhưng bây giờ không cần biết nói cái gì, bọn họ đã lãng phí cơ hội khó được lần này, cũng không biết bọn họ còn có thể kiên trì được thêm mấy ngày ...
"Ừm? Các ngươi xem! Những con zombie kia đang trèo tường! Bọn chúng đang trèo lên chỗ chúng ta!"
Đột nhiên, có người hoảng sợ nói.
Mọi người đưa đầu nhìn ra bên ngoài, sau khi nhìn thấy những con zombie kia đang trèo tường lên thì lập tức giật nảy cả mình.
"Nhanh nhanh nhanh! Đóng cửa sổ chống trộm vào! Khoá cửa sổ lại!"
Cửa sổ chống trộm ở tầng cao được lắp từ bên trong, có thể tháo lắp nhanh chóng. Đây không phải là để chống trộm, mà để tránh đồ vật rơi xuống.
Vừa mới Cao Hoa tháo cửa sổ chống trộm để thuận tiện cho việc sử dụng gương, giờ thấy tình hình như vậy, hắn nhanh chóng lắp lại và khóa cửa sổ lại. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, nên lại kéo rèm cửa sổ lên.
Tuy nhiên không biết có phải là loại zombie này không bò lên được cao như vậy hay không, bọn họ cũng không nhìn thấy có thứ gì tiến tới, cũng không thấy có cái bóng nào bên ngoài cửa sổ, điều này làm cho mọi người tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó mọi người vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía bác gái, ánh mắt ai nấy đều có chút oán giận.
Hiện tại đã có thể chứng thực, zombie này chính là do bác gái dẫn tới, nếu không, từ khoảng cách xa như vậy, làm sao zombie có thể nhìn thấy họ?
"Mọi người nhìn ta làm gì? Các ngươi cho là ta muốn sao!"
Bác gái hung hăng trừng mắt nhìn mọi người, mọi người bị ảnh hưởng bởi sự hung dữ của bà, đều đưa mắt tránh đi. Mà càng như vậy, bác gái này càng kiêu ngạo hơn.
"Nếu không phải ta tập hợp tất cả các ngươi lại, cho các ngươi - cho các ngươi kế hoạch phân phối đồ ăn, các ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể sống được sao? Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi coi như xong, các ngươi còn muốn oán trách ta? Thật không có lương tâm al"
"Tạ Hà, cháu trai của ngươi bị ngươi đánh thức!
Lúc này, đột nhiên có người mở miệng.
"Ai u, cháu trai bảo bối của tai"
Bác gái nghe được điều này thì cũng không có tiếp tục khóc lóc om sòm nữa, bà ta vội vàng chạy vào một phòng, chỉ thấy một cậu bé mập mạp mặc đồng phục trung học đang dụi dụi con mắt.
"Bà, ta đói...
"Ta sẽ đi lấy thức ăn cho cháu nội ngoan của ta at"
Cao Hoa nhìn bóng lưng của bác gái một cái rồi lại nhìn đám người không có chủ kiến gì một chút, roi hắn nhắm mắt lại.
Vương Đào thấy tốc độ của Hàn Nhị không đủ nhanh, hắn lập tức nắm lấy cổ tay của Hàn Nhị, gần như là kéo lấy Hàn Nhị mà chạy vậy.
Hàn Nhị thật không hiểu, khổ người của Vương Đào lớn như vậy mà tốc độ còn có thể nhanh đến như thế... không hợp thói thường!