Chuong 141: Le Thu Du
Chuong 141: Le Thu DuChuong 141: Le Thu Du
Hàn Nhị sợ hãi than đồng thời nhanh chóng khởi động siêu năng lực, cẩn thận trinh sát lấy tình huống xung quanh, tránh cho cắm đầu cắm cổ chạy lại chạy vào trong ổ zombie.
Chẳng mấy chốc, hai người đã chạy tới khu biệt thự.
Tuy nhiên thời điểm Vương Đào kéo theo Hàn Nhị chạy đến bên ngoài biệt thự số 3, Hàn Nhị đột nhiên kinh hô một tiếng.
"Bên trong có năm con zombie, còn có một con zombie đặc thùi"
Vương Đào thiếu chút nữa thì vọt vào, hắn nhanh chóng dừng bước lại, sau đó đưa đầu nhìn thoáng qua.
"Đậu xanh!"
Chỉ thấy ở bên trong biệt thự có một con Zombie Tự bạo và mấy con zombie bình thường đang lảng vảng ở đó.
Còn là một con Zombie Tự Bạo với lượng máu là [2500/2500]!
Còn may Hàn Nhị còn kịp thời gọi lại, không phải vậy nếu như đâm đầu chạy về phía Zombie Tự Bạo vậy thì lớn chuyện rồi!
Trước có sói, sau có hổ.
Ngay vào thời điểm Vương Đào do dự là nên xử lý con Zombie Tự Bạo có tính nguy hiểm thấp, hay là đi tới biệt thự khác có tính nguy hiểm thấp hơn, thì một người đột nhiên xuất hiện trên sân thượng của biệt thự số 2 bên cạnh.
"Đến đây!"
Khi Vương Đào nghe thấy tiếng quay đầu nhìn lại.
[80/100]
Thanh máu màu xanh lục, chắc chắn là người, không phải zombie, hắn quả quyết kéo theo Hàn Nhị chạy về phía biệt thự số 2, trên đường hắn vẫn bình tĩnh nói với Hàn Nhị:
"Nhìn xem bên trong biệt thự số 2 có bao nhiêu người!"
Chờ đến khi hai người chạy tới bức tường bên ngoài của biệt thự số 2, Hàn Nhị lập tức mở miệng nói:
"Chỉ có một người!" Vương Đào cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên động tác hắn không ngừng.
"Ngươi lên trước.
Vương Đào vươn tay, Hàn Nhị lập tức nhảy lên, giãm vào trên tay Vương Đào, Vương Đào đẩy mạnh lên trên, đẩy Hàn Nhị trèo vào bên trong bức tường của biệt thự số 2, sau đó hắn lập tức nhảy lên ngay tại chỗ, bám lấy mép tường, cơ bắp cánh tay căng tròn lên, đẩy mạnh để vươn lên trèo vào.
Cửa của biệt thự số hai đã mở ra, một người phụ nữ đang vẫy tay chào Vương Đào và Hàn Nhị
Hai người tranh thủ thời gian đi vào, cũng khoá xong cửa lại.
Mới vừa đi vào không bao lâu thì thấy có Zombie Phong Ma trèo vào tường, nhưng cửa sổ cửa ra vào biệt thự đều đã khoá lại, bọn chúng không vào được, cũng không phát hiện mọi người.
"Hô 有
Vương Đào và Hàn Nhị đều thở phao nhẹ nhõm.
"Cảm ơn!"
Hàn Nhị vội vàng nói cảm ơn. "Không có gì, mọi người đều là những người sống sót, không dễ dàng chút nào..."
Vương Đào nhìn vê phía người nói chuyện.
Đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tính tình dịu dàng, nhã nhặn trầm tính.
Cô ấy không trang điểm nhưng trông cô ấy còn đẹp hơn cả người nổi tiếng khi trang điểm, đặc biệt là dáng người kiêu hãnh không thể bị che dấu được bởi bộ quần áo mặc ở nhà màu trắng, Đinh Vũ Cầm cũng không thể sánh kịp với cô.
Vương Đào luôn cảm giác người phụ nữ này khá quen, giống như đã từng gặp ở nơi nào rồi.
"Cảm ơn, ta tên là Vương Đào."
Vương Đào nói lời cảm ơn.
"Ta tên là Hàn Nhị."
Người phụ nữ mỉm cười nói:
“Ta tên là Lê Thu Du”.
Nghe được cái tên này, Vương Đào lập tức giật mình.
Hóa ra là cô ta a, khó trách lại có loại cảm giác quen thuộc như vậy. Nói theo một cách khác thì Lê Thu Du cũng xem như là tiền bối của Vương Đào.
Cô trước đây là một minh tỉnh, mặc dù không phải rất hót nhưng có tiền lực rất lớn, được rất nhiều người ký thác kỳ vọng, kết quả vào thời điểm sự nghiệp của cô lên cao, đột nhiên lui ra khỏi làng giải trí, nghe nói nguyên nhân cô lui ra khỏi làng giải trí là cô lập gia đình.
Đám fan hâm mộ đều rất tiếc nuối, nhưng lúc ấy số lượng fan của cô ấy cũng không nhiều, nên cũng không có tạo ra sóng gió quá lớn nào.
Sở dĩ Vương Đào biết chuyện này là bởi vì Lê Thu Du đã bắt đầu sự nghiệp tại Thành phố điện ảnh Hoàng Phong, vì vậy, fan từ những nơi khác có thể quên cô ấy, nhưng những người ở đây vẫn thỉnh thoảng nhắc đến cô ấy. Mỗi khi nhắc đến, mọi người đều cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhưng bây giờ xem ra cô ấy đang sống một cuộc sống rất tốt, đã có biệt thự, hơn nữa nhìn vào cách cô ấy chăm sóc bản thân giống như một cô gái trẻ, cô đang sống một cuộc sống thoải mái nên không đến lượt bọn họ phải quan tâm. Đương nhiên, đây là tình huống trước tận thế, hiện tại là tận thế, người người bình đẳng.
"Ta đã thấy các bạn từ trước đó, nhưng bên ngoài có zombie, ta không dám đi chào hỏi... Không ngờ các ngươi lại quay lại."
Lê Thu Du hất tóc và mở miệng nói với giọng điệu có chút ngượng ngùng.
"Chúng ta gặp phải đám Zombie Phong Ma, chính là đám zombie chạy rất nhanh ở bên ngoài kia..."
Hàn Nhị giải thích đơn giản một chút, đồng thời ngay cả chuyện bác giá kia hét lên thu hút zombie tới cũng nói ra.
"Khó trách ta vừa rồi nghe được một tiếng hét lên, ta còn tưởng là ta nghe nhầm..."
Lê Thu Du một mặt im lặng, không nghĩ tới tiểu khu bọn họ còn có một người hố người như vậy.
"Một mình ngươi ở chỗ này sao?"
Hàn Nhị có chút tò mò mà hỏi.
"Ừm, một mình, ban đầu ta sống cùng chồng, con gái và bảo mẫu, nhưng con gái của ta không ở nhà, bảo mẫu vừa đúng lúc xin nghỉ phép vê nhà thì là lúc bùng phát virus ... một mình ta ăn ít cơm, mặc dù đồ ăn cũng không nhiều, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đủ để ta kiên trì cho đến tận bây giờ..."
Nghe được điều này, Vương Đào có hơi ngoài ý muốn.
Cô ấy còn có một đứa con gái sao? Dáng người của cô ta được chăm sóc thật tốt, nhưng không biết con gái cô ấy bao nhiêu tuổi, cô ta ở bên ngoài sợ là lành ít dữ nhiều ...
"Chúng ta lên trên nói chuyện đi, nhìn thấy những con zombie này khiến cho ta cảm thấy sợ hãi..."
Lê Thu Du nhìn vào những cái bóng lắc lư ngoài cửa, theo bản năng rùng mình một cái.
"Ừm."
Vương Đào và Hàn Nhị cùng nhau đi theo Lê Thu Du đi lên trên tầng.
Đối phương là phụ nữ, Vương Đào cũng không có mở miệng, để cho Hàn Nhị trò chuyện cùng với cô, hai người phụ nữ thì càng có thể nói chuyện được nhiều chủ đề hơn.
Hắn thì đi kiểm tra cửa sổ biệt thự cẩn thận một chút, bảo đảm không có vấn đề gì, lúc trở về, Lê Thu Du rất khách khí mà hỏi:
"Các ngươi muốn uống nước không? Trong nhà ta có giếng nước dưới đất, đều là nước sạch."
"Không cần, cảm ơn!"
Hàn Nhị vội vàng khoát tay.
Đây không phải cô ta khách khí mà là vì cảnh giác đối với người xa lạ, kể từ sau khi cô bị chồng cô cho uống thuốc, cô ấy trở nên rất cẩn thận với những điều đó.
"Vậy các ngươi có đói bụng không, chỗ này của ta còn có chút đồ ăn, tuy nhiên không nhiều lắm..."
Lê Thu Du hơi có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn, chúng ta tự mang theo đồ ăn."
Lúc này Vương Đào mới mở miệng nói.