Chương 318: Cá ăn thịt người?
Chương 318: Cá ăn thịt người?Chương 318: Cá ăn thịt người?
"Vương Đào tiên sinh, hoan nghênh ngài tới Doanh trại Ngư Loan chúng tal Ta tin tưởng, chỉ cần ngài hơi tìm hiểu doanh trại của chúng ta một chút thì ngài chắc chắn sẽ muốn ở lại!"
Người đàn ông này rất nhiệt tình.
Trong tận thế, bản thân người sống sót đã là một loại tài nguyên, không cần biết là doanh trai nhỏ hay là căn cứ lớn, muốn phát triển đều không thể thiếu người sống sót.
Cho nên nếu như gặp phải người sống sót, vậy dĩ nhiên phải cố gắng giữ bọn họ ở lại, dù sao cũng có một bộ phận nhỏ những người sống sót mạnh mẽ không thích bị hạn chế mà thích lang thang ở bên ngoài hơn.
Sau khi phần lớn nhân loại bị nhiễm virus và biến dị, để lại rất nhiều vật tư, chỉ cần thực lực đủ mạnh vậy sẽ không chết đói khi ở bên ngoài.
Giống như người sống sót ở Doanh trại Ngư Loan bọn họ, tìm kiếm vơ vét trong thị trấn nhỏ này tới ba bốn tháng, vẫn như cũ còn có thể tìm được đủ các loại vật tư ... Sau khi vượt qua những chướng ngại vật này là có thể nhìn thấy được toàn cảnh của trang trại Ngư Loan.
Nói một cách đơn giản thì đây chính là những kiến trúc thông thường không xa lạ gì mấy, nhưng có diện tích rộng lớn và có thể chứa được nhiều người.
Vì trời vẫn còn đang mưa nên những người sống sót đều đang ở trong nhà, bên ngoài không có ai, sự xuất hiện của Vương Đào và Giang Thi Tuyết cũng không gây nên nhiều sự chú ý.
Vương Đào để ý tới, ven hồ xung quanh trang trại đều dùng dây thép gai chặn lại, điều này khiến cho hắn cảm thấy tò mò.
"Đây là như thế nào?”
Xung quanh đều là hồ nước, zombie lại không qua được, dùng lưới sắt chặn lại để làm gì?
"Đó sao, đó là bởi vì trong hồ nước có cá rất lớn và rất hung dữ! Trước đây có người câu cá bên hồ kết quả lại bị cá kéo xuống và ăn thịt! Từ đó ve sau chúng ta đã dựng hàng rào dây thép gai...'
Dư Vĩ nói lời giải thích. Nghe được điều này, hai mắt Vương Đào sáng lên, cá rất lớn là lớn tới mức nào mà có thể ăn được cả người al
Hắn có loại xung động muốn tìm cho mình một cái cân.
Nhưng dù sao đây cũng là chỗ của người của người ta, Vương Đào cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Sau khi mấy người Từ Tiểu Quân tiến vào cần phải giao ra một tỷ lệ vật tư nhất định - đây là quy định của doanh trại bọn họ, cho nên ai ra ngoài tìm kiếm vật tư đều phải giao nộp vật tư.
Dù sao chỉ có bọn họ mới có năng lực đi ra ngoài, nếu như không có cống hiến gì cho doanh trại, những người khác trong doanh trại sẽ không thể sống sót.
Đương nhiên, có cống hiến tự nhiên cũng có báo đáp, người có năng lực ra ngoài thì địa vị cao hơn so với những người bình thường, người bình thường đều sẽ phục vụ bọn họ.
Còn tỷ lệ giao nộp thì dựa vào đội ngũ, bởi vì mỗi lần ra ngoài trên cơ bản đều là mấy người cùng nhau tạo thành đội ngũ. Theo quy định của doanh trại, mỗi một đội thấp nhất phải nộp lên 10%, không có giới hạn cao nhất, nếu có tâm thì có thể giao ra toàn bộ.
Đối với đội nhỏ của Dư Vĩ, tỷ lệ giao nộp chính là 10%, điều này nằm trong dự liệu của Vương Đào.
Nhưng để hắn ngoài ý muốn chính là, Từ Tiểu Quân gần như là giao nộp lên toàn bộ vật tư!
"Làm sao mà mập mạp lại giao nộp lên nhiều như vậy!"
Lý Nghĩa ở bên cạnh cũng có chút giật mình.
Hai người Dư Vĩ và Điền Bằng thì lại nhíu mày với Lý Nghĩa, Điền Bằng nhỏ giọng nói:
"Bây giờ ngươi đã biết vì sao chúng ta không đi ra ngoài cùng với hắn rồi chứ - chỉ cần đi ra ngoài cùng với mập mạp, vậy chính là người cùng đội với mập mạp, mà những người trong đội của mập mạp thì phải giao nộp 90% số vật tư kiếm được!"
“Tê - tại sao lại như vậy?”
Lý Nghĩa có hơi giật mình.
Mặc dù hắn cảm thấy mập mạp này có chút ngây thơ, nhưng mập map cũng không phải đồ ngốc al Bọn họ chỉ là lừa hắn một ít vật tư còn chưa tính, doanh trại làm sao có thể đòi hỏi hắn nhiều như vậy? Làm như vậy không sợ mập mạp sẽ không đồng ý sao?
Giống như biết được suy nghĩ của hắn vậy, Dư Vĩ nói lời giải thích:
"Tỷ lệ giao nộp đều là tự nguyện a, chúng ta không có ai có thể ép buộc được hắn, cũng không ai dám ép buộc hắn, đây là lựa chọn của chính mập mạp..."
Vương Đào cảm thấy Từ Tiểu Quân này có chút thú vị, hiện tại đã là tận thế rồi, thật sự có loại người chỉ muốn cho đi mà không đòi hỏi đáp lại sao?
Vương Đào và Giang Thi Tuyết đương nhiên không cần giao vật tư, trừ khi bọn họ trở thành nhân khẩu thường trú của Doanh trại Ngư Loan này.
Sau khi giao nộp vật tư xong, đám người Dư Vĩ đi tìm bác sĩ để chữa thương, trong doanh trại Ngư Loan này chỉ có một người bác sĩ, nhưng mỗi lần điều trị đều cần một lượng vật tư nhất định, hơn nữa cũng không bảo đảm là có thể chữa khỏi. Thời điểm ba người này rời đi, Vương Đào nghe thấy bọn họ thì thâm về viên tinh hạch màu đỏ.
Vương Đào nhíu mày lại, hy vọng mấy người này đừng có mắt không tròng, mặc dù hắn không thiếu viên tỉnh hạch này, nhưng không có nghĩa là hắn sẵn sàng tặng người một cách tùy tiện.
"Vương ca, ta, ta dẫn ngươi đi vào, đi vào đi! Bọn, bọn họ đều ở bên trong..."
Từ Tiểu Quân chỉ vào một cánh cổng trong mảnh kiến trúc này.
"Được."
Vương Đào gật đầu, đi theo Từ Tiểu Quân đi vào.
Hoa ——
Vừa mở cửa ra, các loại âm thanh ồn ào kèm theo đó là mùi mồ hôi khó chịu ập tới.
"Lớn lớn lớn! Vãi nồi! Làm sao lại là nhỏt"
"A ha ha, ta lại thắng!"
"Lão Trân, nghe nói ngươi gân đây mua một cô vợ nhỏ xinh đẹp phải không? Khụ khụ, ngươi hiểu ..." "Cút nhanh! Cô vợ nhỏ xinh đẹp này không bán! Chúng ta là tình yêu đích thực!"
"Ha ha, lần trước ngươi cũng nói như vậy."
"Gần đây chúng ta không có đủ thức ăn, ngươi có thể cho ta mượn một ít đồ ăn được không?”
"Bản thân ta cũng không đủ để ăn! Ngươi không đủ ăn, sao không đi ra ngoài tìm?"
"Ai, ai bảo trận mưa lớn này kéo dài lâu như vậy chứ! Ta không chịu nổi loại mưa độc này, chỉ có thể đợi trời tạnh rồi mới đi..."
"Nhìn một chút nhìn một chút này! Hôm nay mới vừa tìm được thuốc cảm ở trên trấn, giá rẻ giá rẻ, già trẻ không gạt!"
"Tiên sư ngươi, thuốc này đã tan chảy ra rồi, còn đắt như vậy!"
"Ngươi nói đi ngươi có cần hay không!"
"Cần! Rẻ một chút a.......
Đây là một đại sảnh có chút tối tăm, bên trong có không ít người sống sót, có người đang chơi xúc sắc, chơi bài poker, có người thì đang nói chuyện, có người đang bày quầy bán hàng ... trông rất hỗn loạn.
Dáng người của Từ Tiểu Quân và Vương Đào đều rất cao lớn, khi hai người đứng ở cửa, lập tức chặn ánh sáng lại.
Đại sảnh ngay lập tức tối sam lại, phần lớn ánh mắt người theo bản năng nhìn lại.