Chương 52: Mông đại công tử trong lòng có nhớ nhung
Chương 52: Mông đại công tử trong lòng có nhớ nhungChương 52: Mông đại công tử trong lòng có nhớ nhung
U Châu ở phía đông bắc Đại Chu, giáp với Trân quốc.
Triệu vương Triệu Chử tọa trấn Thiên Sơn quan mấy chục năm qua, chưa từng có binh tốt dám phạm.
Mông Lương một mình xuyên qua Thiên Sơn quan, lần thứ hai bước vào lãnh thổ Đại Chu.
Khi đó U châu có tuyết rơi dày, Mông Lương mặc áo đen, đảo mắt nhìn ngọn núi nguy nga ở phương xa kia.
Hắn nhớ rõ vị sư phụ cùng sư nương "mua" mình từ Ly Sơn từng nói muốn đi nơi này, hiện tại cũng không biết đến tột cùng người đang ở phương nào.
Gã không hiểu sao có chút nhớ bọn họ. Thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, ở chung cùng Mặc Trần Tử và vị sư nương bộ dáng thiếu nữ kia của gã, hai người bọn họ đối đãi với gã cũng coi như không tệ.
Mặc Trần Tử đương nhiên không cần nhiều lời, mỗi lần Mông Lương có nghi vấn gì ở trên kiếm đạo, đối phương đều không biết thì không nói mà biết gì thì nói nấy. Còn vị sư nương kia tuy ngày thường hung dữ và khắc nghiệt một chút, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại luôn luôn che chở cho gã.
Chỉ là Mông Lương mặc dù nhớ rõ ơn huệ của bọn họ, nhưng muốn gã đi đến địa phương như Nam Hoang ở một chỗ cả đời cuối cùng là quá mức bắt ép người. Với tính tình không chịu ngồi yên của Mông Lương, làm sao có thể chịu được chỗ cô độc buồn tẻ như Kiếm Lăng?
Mông Lương nghĩ đến những chuyện này, lắc đầu, liên thu hồi tâm tư lúc trước.
Gã nhìn ngọn núi tuyết đồ sộ trước mắt, bọc cảnh vật phía trước trong một tâng bạc trắng.
"Cảnh tuyết ở Đại Chu còn đẹp hơn ba phần so với Trân quốc." Mông đại công tử chân thành tán thưởng.
Nhưng tuyết trong thiên hạ này đều chỉ có hình dáng bình thường, nào có cái gì đẹp hay không đẹp, chẳng qua trong lòng Mông đại công tử gã có nhớ nhung, thế nên nhìn cái gì cũng cho là đẹp.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay đương nhiên rất đáng để cho Mông Lương cao hứng.
Đệ đệ Trần Huyền Cơ của gã rốt cục ngồi lên ngai vàng Hoàng đế Trần quốc, theo cách nói của cha gã, dân chúng Trân quốc tất nhiên sẽ an ổn vô ưu dưới sự dẫn dắt của Trân Huyền Cơ cùng Mông gia. Về phần trận giết chóc bên ngoài Trường Nhạc cung, chỉ là cơn đau trước khi bình minh đến, là điều không thể tránh khỏi.
Mông Lương cũng không phải không có nghi hoặc đối với chuyện này, nhưng y cuối cùng không cách nào sinh ra tâm tư hoài nghi cha mình.
Mà tân đế đăng cơ, dựa theo quy củ đương nhiên phải phái sứ giả tới các nước láng giềng, nói rõ việc này, sau khi trải qua một hồi giết chóc, Mông Lương chợt phá vỡ Thông U cảnh đến Thiên Thú cảnh, ở Kim Lăng cũng không có việc gì để làm, dù sao bất kể điều binh khiển tướng hay là trấn an dân chúng cũng không phải là chuyện Mông đại công tử am hiểu. Vì thế gã ôm tâm tư khác xung phong ôm lấy công việc của đi sứ Đại Chu, không nghĩ tới Trân Huyền Cơ cùng Mông Khắc khi đó đều đáp ứng.
Vì thế Mông đại công tử liền bước lên đường tới Trường An.
Lúc này gã chỉ nghĩ, vị Phương cô nương kia giờ phút này chắc hẳn cũng đang ở Trường An. Như trong bóng tối tự có trời chú định, cảm giác hạnh phúc bao bọc thật chặt thể xác và tinh thần Mông công tử.
Mang theo kỳ vọng như vậy, gã không khỏi tăng nhanh bước chân của mình, sau khi hơi cảm thán, liền xuất phát về phía Trường An một lần nữa. ... Mấy ngày nay Từ Hàn lại cực kỳ bận rộn, nhận được một số tình báo về hai nhà Cố Triệu từ chỗ Ân Thành, hắn bắt đầu một vòng thu hoạch khác ở Trường An. Nhưng hai nhà Cố Triệu dù sao cũng nhà lớn nghiệp lớn, bất kể công phu che dấu hay là phòng vệ đều làm không tệ, Từ Hàn vì thế mà phải hao mất tay chân một phen, mới niêm phong được hai tòa sòng bạc cùng một chỗ tư điền.
Đương nhiên vì thế, thu hoạch của hắn cũng có thể nói là khá phong phú, riêng tiên bạc đã khoảng chừng tám vạn, gần như đã đuổi kịp toàn bộ số tiền mà hắn thu được trước đó.
Ngày hôm nay, Từ Hàn bận rộn một ngày vốn định ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nhưng vừa mới đến giờ, hắn đã bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức.
Hắn ngồi dậy, bên ngoài phòng liền vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"Ai?" Hắn dụi dụi mắt, đặt Huyền Nhi nằm trên người mình sang một bên, dẫn tới con mèo đen này bất mãn khẽ gọi một hồi.
"Từ công tử! Ngươi mau đứng lên đi, có chuyện lớn rồi, Lâm Khai mang theo người đến Thiên Sách phủ gây sự!" Ngoài phòng liên truyền đến tiếng hô to đầy lo lắng của Tần Khả Khanh.
"Cái gì?" Từ Hàn giật mình, từ trên giường đứng phắt dậy.
Hắn có chút đau đầu, lúc này mới yên bình được mấy ngày, sao Lâm Khai lại tìm tới cửa? Xem ra hành vi động thủ của mình đối với hai nhà Cố Triệu cuối cùng vẫn khiến đối phương đáp trả.
Dù sao Cố gia cũng tốt Triệu gia cũng được, đều là nhân vật có danh tiếng trong thành Trường An, nghĩ đến cũng thực sự sẽ không mặc kệ cho hắn nắm bắt.
Từ Hàn đã sớm có dự liệu đối với việc này, hắn vội vàng mặc quần áo hoàn chỉnh, mở cửa phòng, đập vào mặt chính là khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng của Tần Khả Khanh.
"Từ công tử, nhanh lên, Phương sư tỷ đã... đã...' Tân Khả Khanh hiển nhiên hiếm khi trải qua tình cảnh như vậy, nàng gấp gáp một lúc lâu cũng nói không nên lời.
"Không cần gấp gáp, đi, dẫn ta đi xem một chút." Từ Hàn rốt cuộc hiểu được tính tình Tân Khả Khanh, vội vàng trấn an nói.
Tần Khả Khanh thấy thế cũng không nhiều lời nữa, vội vàng dẫn Từ Hàn bước nhanh về phía cửa phủ kia.....