Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 53: Phiên Toái Không Ngừng

Chương 53: Phiên toái không ngừng Chương 53: Phiên toái không ngừngChương 53: Phiên toái không ngừng

Những ngày này cuộc sống của Lâm Khai cũng không dễ chịu.

Người cha của gã thân là Thương Long quân đã chết trận ở Đại Hoàng thành, triều đình phong cho cha gã một cái thụy hiệu tượng trưng, lại đưa cho gã một ít lương hưu, sau đó không còn gì nữa.

Biến cố như vậy khiến Lâm Khai đã làm tốt việc dựa vào cha mình rồi ngồi ăn chờ chết có thể nói là trở tay không kịp.

Trường An là một địa phương rất thực tế, lúc đắc thế vạn người vây quanh, lúc thất thế chính là vắt hết óc muốn dựa vào người khác, người khác cũng chưa chắc để ý tới ngươi chút nào.

Lâm Khai trong thời gian một hai tháng này có thể nói là lĩnh hội thật tốt cái lạnh của việc lòng người dễ đổi.

Gia sản mà cha gã dùng tính mạng đổi lấy bị gã đốt sạch sành sanh trong chỉ trong mấy ngày ăn chơi đàng điếm, ôm tâm tính phải say, gã đã bắt đầu tính toán chuyện bán lấy gia sản để phục vụ nhu cầu của bản thân mình.

Thế nhưng có câu là trời không tuyệt đường người.

Ngay khi Lâm Khai tính toán bán nhà, vào lúc đó lại có người tìm đến gã.

Lâm Khai cũng không biết người nọ, nhưng dưới sự hấp dẫn của một bữa cơm ngon cùng mấy vị cô nương diễm mỹ, gã vẫn ngoan ngoãn đi tới một lần với người kia.

Sau khi uống rượu no nê, người nọ liên bắt đầu lấy thân phận quen biết cũ của cha Lâm Khai để chỉ điểm con đường sáng cho gã.

Chuẩn xác mà nói, gã chỉ cho Lâm Khai vốn đang nghèo túng một con đường có thể đạt được cuộc sống đầy đủ cơm áo gạo tiên một lần nữa.

Cha gã là Lâm Lệ chết rồi, đối với Chúc Hiền mà nói, hạng người tốn cơm hao rượu như Lâm Khai đương nhiên đã không còn một chút tác dụng nào. Nhưng Chúc Hiền lại rất để ý đối với Linh Lung các, nhất là vị Tiên nhân của tông môn này.

Mà vị Tiên nhân kia đã từng khâm điểm hôn sự giữa gã và Phương Tử Ngư, mặc dù bởi vì một ít biến cố, chuyện đính hôn kia có chút trì hoãn. Nhưng sư mệnh như trời, chỉ cần Tư Không Bạch còn chưa đổi ý, Phương Tử Ngư kia chính là thê tử chưa qua cửa của Lâm Khai gã.

Chỉ cần Lâm Khai có thể nắm bắt cơ hội, nấu gạo sống thành cơm trước khi vị Tiên nhân Linh Lung các kia chưa tới Trường An, vậy gã chẳng khác nào đã đi lên cái cây to Linh Lung các này, cuộc sống về sau đừng nói không lo cơm áo, lấy thiên phú của Phương Tử Ngư cùng với địa vị của Linh Lung các, muốn mưu một chức nửa chức quan cũng không phải là chuyện không thể.

Lâm Khai được chỉ điểm một chút có thể nói là bừng tỉnh đại ngộ.

Vì thế dưới sự trợ giúp của vị quý nhân này, gã mang theo mấy vị cao thủ giang hồ không biết thuê được từ đâu tới, mang theo một ít lễ vật cẩm sa liên nghênh ngang gõ cửa Thiên Sách phủ, kêu gào hôm nay muốn cưới Phương Tử Ngư qua cửa.

Nhưng tính tình của Phương Tử Ngư cương liệt như thế nào?

Hai người chỉ nói không quá hai câu đã bắt đầu cãi vã ầm ï, Lâm Khai lại hết lần này tới lần khác núp dưới vỏ bọc mệnh của cha mẹ, làm cho Phương Tử Ngư hoàn toàn đuối lý. Diệp Hồng Tiên ở một bên ngược lại là linh động, liền ba hoa cho có lệ: "Việc này quá mức đường đột không hợp lễ nghĩa, vẫn mời Lâm công tử trở về trước chuẩn bị một phen chuyện cầu hôn, lại làm ra chuyện kết thân này mới tốt."

Nhưng Lâm Khai làm sao có thể chờ được?

Đợi đến mấy ngày nữa, người của Linh Lung các kia đến Trường An, Tư Không Bạch biết được Lâm Khai hôm nay đã thất thế, chẳng phải sẽ hối hận món hôn sự này sao? Lời Tiên nhân kia nói ra miệng muốn hủy hôn sự với Lâm Khai, vậy cho dù gã có một trăm, một vạn lá gan cũng không dám ngõ nghịch, cho nên lần này đến đây, gã đã quyết tâm muốn cưới Phương Tử Ngư về nhà.

Cho nên khi Từ Hàn dụi mắt đi tới trước cửa phủ Thiên Sách phủ, cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt hắn chính là một tình huống như vậy.

Lâm Khai cau mày, tận tình khuyên bảo Phương Tử Ngư.

Còn Phương đại tiểu thư thì sao? Một thanh trường kiếm vắt ngang cổ mình, hai mắt phiếm hồng, một bộ dáng liệt nữ thê chết không theo.

Từ Hàn nhìn thấy tình hình như vậy cũng sửng sốt, không trách được Tần Khả Khanh lo lắng đến mức ngay cả nói cũng không rõ ràng.

Từ Hàn vội vàng bước nhanh tiến lên, đầu tiên là giữ chặt trường kiếm trên cổ của Phương Tử Ngư, đối phương cũng sửng sốt, theo bản năng muốn phản kháng, mà đợi đến khi thấy rõ người tới là Từ Hàn thì mới buông lỏng cảnh giác.

"Có ta ở đây rồi, yên tâm đi." Từ Hàn cười nhận lấy lưỡi dao sắc bén từ trong tay Phương Tử Ngư, sau đó lại đưa tới một cái ánh mắt với Diệp Hồng Tiên ở một bên, hai người ngược lại rất ăn ý, Diệp Hồng Tiên vội vàng tiến lên an ủi Phương Tử Ngư, ổn định tâm tình cho vị đại tiểu thư này.

Thấy Phương Tử Ngư hơi bình tĩnh lại, Từ Hàn lúc này mới yên lòng, cũng mới có thời gian rảnh rỗi, hắn đảo mắt nhìn về phía Lâm Khai ở một bên.

"Lâm đại công tử sao lại có lòng như vậy, đến Thiên Sách phủ của ta a?" Từ Hàn híp mắt hỏi, trên mặt lại lộ ra ý cười giảo hoạt tựa như hồ ly.

Lâm Khai đã nếm qua bao nhiêu thiệt thòi trên tay Từ Hàn, gã theo bản năng lùi về phía sau một bước, hiển nhiên có chút sợ hãi đối với Từ Hàn.

Nhưng trong nháy mắt, gã dường như nghĩ đến chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, lại ra vẻ bước tới một bước.

"Hôm nay ta tới cưới Tử Ngư cô nương, hôn ước của ta và nàng chính là do Tư Không tiên nhân khâm định..." Dường như sợ Từ Hàn tìm được sơ hở qua đoạn hội thoại giữa hai người, Lâm Khai đã như học thuộc lòng, một mạch đọc ra lời nói mà vị quý nhân kia dạy cho gã.

"Lâm công tử mời trở về đi, công vụ của Thiên Sách phủ ta bận rộn, không có tâm tư gây loạn với ngươi." Nhưng Từ Hàn hiển nhiên không để lời nói của gã ở trong lòng, lời của gã mới nói được một nửa, vị Từ Phủ chủ kia đã như mất hết hứng thú cắt lời, sau đó cực kỳ không kiên nhẫn khoát tay áo, hạ lệnh trục khách.

Câu này cũng không phải Từ Hàn cố ý nhục nhã gã, Lâm Khai là hạng người gì?

Chẳng qua là phá gia chỉ tử ỷ vào cha mình tác oai tác quái, hiện giờ Lâm Lệ sớm đã chết trận, thế cho nên gã coi như mất đi chỗ dựa, chẳng qua chỉ là con kiến hôi ở trong thành Trường An này mà thôi? Từ Hàn cũng không có tâm tư lãng phí thời gian trên thân một người như vậy.

Bởi vậy sau khi nói xong lời này, Từ Hàn liên xoay người, đang muốn mang theo mọi người rời đi.

Lâm Khai đương nhiên cũng tức giận đến xanh mét với thái độ khinh miệt như vậy của Từ Hàn, nhưng gã cũng biết, Từ Hàn hiện tại thật sự không phải là người mình có thể trêu chọc được, bởi vậy ngoại trừ sững sờ tại chỗ, gã trong lúc nhất thời hoàn toàn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng gã đột nhiên có một bóng người cao lớn bước ra.

"Đã sớm nghe nói Từ phủ chủ thật cuồng vọng, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai."

Bóng người kia cao giọng nói, mà một cỗ khí thế bàng bạc cũng từ trong cơ thể y tuôn ra.

Sắc mặt Từ Hàn lập tức biến đổi, hắn đảo mắt nhìn lại, đã thấy một vị nam nhân trung niên cầm trường kiếm thân hình cao lớn đang vẻ mặt khiêu khích nhìn mình.

Tâm tư Từ Hàn trầm xuống, hắn cảm giác rõ ràng được khí tức từ trên người nam nhân kia truyên đến.

Rõ ràng là cường giả Thiên Thú cảnh!
Bình Luận (0)
Comment