Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 54: Giao Thủ

Chương 54: Giao thủ Chương 54: Giao thủChương 54: Giao thủ

Cố gia cùng Triệu gia đương nhiên không giống Ân gia.

Thế lực của bọn họ ở Trường An rất lớn, gần như tới mức cành lá chằng chịt đan xen, đại đa số quan to hiển quý ở Trường An đều có liên hệ ít nhiều.

Từ Hàn động thủ với sản nghiệp của bọn họ, đương nhiên sẽ bị bọn họ trả thù.

Vị Lâm công tử trước mắt này hiển nhiên chính là con trùng đáng thương bị hai nhà Cố Triệu lấy ra sai sử, mà kiếm khách trung niên này đột nhiên bước ra, chính là sát chiêu thực sự trốn ở phía sau Lâm Khai.

Lông mày Từ Hàn khi đó nhíu lại, hắn niêm phong mấy sản nghiệp của hai nhà Cố Triệu, mặc dù thu hoạch được không ít tiền lương, nhưng Cố gia cũng tốt, Triệu gia cũng được, đều làm mọi chuyện cực kỳ kín đáo, gần như không cách nào tìm được quan hệ thực chất với bọn họ từ mấy chỗ sản nghiệp này, càng không đề cập đến kết án. Điều này khiến Từ Hàn lâm vào cục diện bị động, hắn không nắm được nhược điểm của hai nhà này, mà trả thù của hai nhà lại đến đúng như dự định.

"Ngươi là ai?" Từ Hàn trầm giọng hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị kiếm khách kia.

"Hạng người vô danh, không thể vào được mắt ngọc của Phủ chủ, chỉ vì qua đường gặp chuyện bất bình, muốn luận bàn cùng Phủ chủ một chút mà thôi." Kiếm khách trung niên kia rất là cơ động, ngay cả tên tuổi cũng không muốn tiết lộ.

Từ Hàn biết người tới không thiện, tay hắn hơi nâng lên, cầm lấy chuôi kiếm sau lưng, lập tức trầm giọng hỏi: "Vậy ý của các hạ là muốn như thế nào?"

"Sư phụ là cha, mệnh của phụ mẫu, lời bà mối chính là chuyện danh chính ngôn thuận. Nếu Lâm Khai công tử cùng Phương cô nương có một món hôn sự như vậy, đương phải kết làm phu phụ, chẳng lẽ Phủ chủ đại nhân còn muốn làm trái chuyện thiên kinh địa nghĩa như vậy? Không khỏi quá mức bá đạo một chút đi." Kiếm khách trung niên kia vẻ mặt tươi cười chậm rãi nói, hiển nhiên đã có chút ăn chắc Từ Hàn, cho nên cả người y nhìn qua khí định thần nhàn."Tại hạ cũng không có ý gì khác, chẳng qua chỉ muốn giúp đỡ Lâm công tử thành tựu mối kim ngọc lương duyên này."

Từ Hàn nghe rất quen tai đoạn lời nói này của y, năm đó khi hắn vừa tới Trường An, hắn dường như cũng từng nói với Lâm Khai một câu như vậy, chỉ là không ngờ tình thế hôm nay nghịch chuyển, hắn ngược lại ngồi vào lập trường đại nghịch bất đạo, ỷ thế hiếp người kia.

Ít nhất ở trong mắt người ngoài, đó là sự thật.

"Vậy nếu tại hạ không thể thành toàn cái gọi là kim ngọc lương duyên này thì sao?" Từ Hàn là loại người xưa nay theo đuổi một chân lý.

Miệng chỉ dùng để giảng đạo lý thông suốt, về phần nếu là đạo lý nói không thông, vậy có nói vô dụng, dùng đao kiếm xác định mới tốt.

Huống chỉ nam nhân này rõ ràng đang muốn cưỡng đoạt Phương Tử Ngư, Từ Hàn mặc dù tự biết mình không phải là đối thủ của cường giả Thiên Thú cảnh, nhưng hắn sao có thể nhìn Phương Tử Ngư rơi vào trong tay Lâm Khai? Bởi vậy trong chuyện này, đối với Từ Hàn mà nói cũng không có lựa chọn.

Kiếm khách kia hiển nhiên nhìn ra ý của Từ Hàn, ý cười trên mặt y càng sâu, chuyện này giống như ý muốn của y.

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay y ra khỏi vỏ.

"Nếu Từ phủ chủ cố ý gây khó xử, vậy tại hạ cũng chỉ có thể đắc tội." Y vừa mới dứt lời, kiếm ý quanh thân đã tuôn ra.

"Các hạ muốn xông vào Thiên Sách phủ? Các hạ có thể gánh chịu được tội lỗi khi làm chuyện này sao?" Từ Hàn lạnh lùng hỏi, khí thế quanh thân trong giờ khắc đó cũng cuồn cuộn lên.

Lông mày của hắn cực kỳ âm trầm, hàn quang trong mắt lóe ra.

Nhưng kiếm khách kia lại cười nhạt, thân thể mạnh mẽ tiến lên, vậy mà dám liều lĩnh giết tới chỗ Từ Hàn.

Sau lưng Thiên Sách phủ có Ký châu làm chỗ dựa, ngoài mặt ai cũng không dám động đến bọn hắn, nhưng đám người kia lại dùng một số thẻ đánh bạc vô danh, tìm tới vị kiếm khách Thiên Thú cảnh này, người này vô danh vô tính không có gánh nặng trên người, thậm chí dám phạm tội mạnh mẽ xông vào Thiên Sách phủ, động thủ với Từ Hàn, ngay điểm này đủ để nói rõ cổ tay hai nhà Cố Triệu này lớn đến mức nào.

"Tiểu Hàn!"

"Từ công tử!"

'Phủ chủ!"

Mọi người xung quanh khi đó đều sửng sốt, đồng loạt hô to, muốn tiến lên cứu viện, nhưng tốc độ của cường giả Thiên Thú cảnh này nhanh như vậy, đảo mắt đã giết tới trước mặt Từ Hàn, lấy tu vi của mọi người hoàn toàn không kịp xuất thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm sắc kia chỉ về phía đuôi lông mày Từ Hàn.

Mắt thấy trường kiếm mang theo chân nguyên quay cuồng cùng kiếm ý sắc bén đâm vào mi tâm hắn.

Keengl

Nhưng ngay lúc đó, chợt có một thanh âm giòn vang.

Trường kiếm trên lưng Từ Hàn ra khỏi vỏ, thân kiếm chắn ngang trước ngực, cứng rắn ngăn cản trường kiếm mà kiếm khách kia đâm tới.

Kiếm khách kia hiển nhiên không ngờ được Từ Hàn mới Tam Nguyên cảnh lại có được tốc độ nhanh như vậy, y hơi sửng sốt, nhưng trên mặt lập tức lộ ra vẻ nhe răng cười.

Chỉ thấy cổ tay cầm kiếm của y chấn động, kiếm ý cùng chân nguyên quanh người trong một tích tắc này theo cánh tay y vọt tới mũi kiếm.

Lực lượng của cường giả Thiên Thú cảnh cường đại như thế nào, chỉ cần hơi tiếp xúc, Từ Hàn liền cảm thấy cánh tay tê dại, thân thể chấn động lùi ngược trở về.

Mọi người xung quanh thấy thế, sao còn có đạo lý khoanh tay đứng nhìn, bọn họ khi đó lập tức nén giận ra tay, Thiên Sách quân mặc dù ở lại Thiên Sách phủ chỉ có hơn trăm người, nhưng trong đó cũng không thiếu hảo thủ Thông U cảnh, số lượng nhiều như vậy giờ phút này đồng loạt ra tay, cho dù là cường giả Thiên Thú cảnh cũng không thể không tránh đi mũi nhọn.

Nhưng đúng lúc này, phía sau Lâm Khai lại có bốn cái bóng người chạy ra, đều là tùy tùng do gã mang đến, giờ phút này ra tay, khí thế bộc phát ra đều là cường giả cấp bậc Thiên Thú cảnh.

Bọn họ gia nhập cuộc chiến, chỉ riêng chân nguyên quanh người nổ tung đã ngăn cản toàn bộ thế công của Thiên Sách quân giết tới.

Sau đó bốn người chia làm hai tổ, vậy mà chỉ dựa vào lực lượng bốn người này đã cứng rắn ngăn Thiên Sách quân ở hai bên người kiếm khách, mọi người ra tay mấy lần, đều không thể đánh tan phòng ngự của bốn vị cường giả Thiên Thú cảnh này. "Lấy nhiều hiếp ít, Từ phủ chủ không khỏi quá ngang ngược một chút đi." Kiếm khách cầm đầu nhìn Từ Hàn vừa mới đứng lên từ trên mặt đất, nhẹ giọng nói, thân sắc y cực kỳ thoải mái, có chút nhàn nhã hỏi.

Mà Lâm Khai lúc này rốt cục phục hồi tinh thần lại từ trong trận đại chiến đột nhiên bộc phát này, sau một chốc hoảng sợ ngắn ngủi, trên mặt gã liền lộ ra vẻ vui mừng nồng đậm, dù sao cũng không thể tưởng tượng được mấy vị tôi tớ mà vị quý nhân kia đưa cho mình, dĩ nhiên đều là cao thủ Thiên Thú cảnh.

Gã lập tức cảm thấy chỗ thắt lưng cứng lên, cố làm ra vẻ đi tới trước mặt kiếm khách kia, chỉ vào Từ Hàn liền cười nhạo nói: "Từ phủ chủ, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay, mau giao ra Tử Ngư, ta còn chờ bái thiên địa với nàng, sau đó thật là khoái hoạt!"

Những binh sĩ Thiên Sách phủ xung quanh nghe gã nói như vậy, trên mặt đồng loạt lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng có được cường giả Thiên Thú cảnh kia tọa trấn, bọn họ hoàn toàn không cách nào động thủ được.

Cảm giác như vậy rất là uất ức, từ khi nào một Thiên Sách phủ to lớn vậy mà lại bị năm vị tu sĩ Thiên Thú cảnh cưỡi trên đầu, thực sự không có được một chút lực phản kháng?

Mấy binh sĩ Thiên Sách phủ này đều từng trải qua thời đại của Phu tử năm đó, chưa từng chịu khuất nhục như thế? Một đám lập tức nghẹn đỏ hai má, hận không thể lập tức xông lên liều mạng ngươi chết ta sống với năm người này?...
Bình Luận (0)
Comment