Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 303 - Chương 55: Rít Gào

Chương 55: Rít gào Chương 55: Rít gàoChương 55: Rít gào

Lúc này Từ Hàn rốt cục từ trên mặt đất đứng lên, một phen đối đấu vừa rồi làm cho nội tức của hắn có chút hỗn loạn, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng tràn ra một chút máu tươi.

Hắn đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt cũng chưa từng dừng lại trên người Lâm Khai nửa khắc, mà chỉ trực tiếp rơi vào trên người kiếm khách kia.

Hắn rất rõ ràng, tên Lâm Khai này chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc cùng lý do, phiền toái thực sự là vị kiếm khách trước mắt cùng với năm vị cường giả Thiên Thú cảnh mà y mang đến.

Đối với Thiên Sách phủ hiện giờ mà nói, cơ hồ coi như là một trận tai họa ngập đầu.

Đương nhiên, có Ký châu làm chỗ dựa, Từ Hàn biết bất kể đối phương bị người nào sai khiến, đều tuyệt đối không dám hạ sát thủ đối với hắn, nhưng trên đời này ngoại trừ chết còn có rất nhiều biện pháp làm cho Từ Hàn nửa bước khó đi ở Trường An, ví dụ như năm vị cường giả Thiên Thú cảnh trước mắt này, bọn họ mượn lý do hôn ước của Phương Tử Ngư cùng Lâm Khai làm khó dễ với Thiên Sách phủ, nói cho cùng chính là muốn ngăn cản Từ Hàn, để cho hắn không cách nào tiếp tục tiến hành thanh tra đối với hai nhà Cố Triệu. Từ Hàn không có khả năng để mặc cho Phương Tử Ngư rơi vào trong tay Lâm Khai, như vậy tất nhiên sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.

Từ Hàn trâm mắt nhìn kiếm khách kia, kiếm trong tay hắn lại bị hắn nắm thật chặt một lần nữa.

Từ Hàn biết rõ cứ tiếp tục như vậy sẽ là một con đường chết, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng hắn lúc này lại không có một chút do dự nào.

Từ Hàn hắn có một số việc có thể ủy khuất cầu toàn, nhưng có một số việc này, hắn nhất định... là hạng người liều mạng.

Mà hắn cũng không chán ghét bản thân mình như vậy.

"Từ phủ chủ còn không chịu thả người?" Kiếm khách kia nhíu nhíu mày, hỏi như thế, giữa hai hàng lông mày lại hiện ra một ý cười càn rỡ.

Y quả thật không dám giết Từ Hàn, nhưng chút can đảm để cho hắn nằm trên giường bệnh nằm một năm rưỡi thì y vẫn có.

Y nói như vậy, cầm kiếm tiếp tục đi về phía trước mấy bước, trường kiếm trắng như tuyết tung bay trên tay y, mấy đạo hoa kiếm lạnh như băng bắn ra, kiếm ý lăng liệt cùng uy áp của cường giả Thiên Thú cảnh cũng lập tức đổ ập về phía Từ Hàn.

"Đúng đúng! Chỉnh đốn hắn thật tốt cho ta!" Lúc này, vị Lâm đại công tử bên cạnh y cũng có chút không yên, y điên cuồng kêu gào, mấy ngày nay y đã bị ghẻ lạnh và ruồng bỏ, dường như muốn phát tiết ra thông qua việc nhục nhã Từ Hàn giờ phút này.

Vị kiếm khách kia nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia không vui cùng đùa cợt, nhưng lại rất nhanh đè xuống.

"Lâm công tử yên tâm, chuyện này nhất định sẽ làm cho ngươi hài lòng." Ngoài miệng y nói như vậy, kiếm trong tay liền chỉ về phía Từ Hàn lần nữa. Ánh mắt của y lúc đó nheo lại, một tia hàn quang chợt hiện ra, hiển nhiên đã động sát khí."Từ phủ chủ, đắc tội rồi."

Y vừa mới dứt lời, thân thể liền lần thứ hai tập kích tới, mà những binh lính Thiên Sách phủ kia lại bị bốn vị cường giả Thiên Thú cảnh còn lại ngăn cản, chiến đấu thành một đoàn, trong thời gian ngắn hoàn toàn không cách nào giúp được Từ Hàn. Lúc này đây, kiếm chiêu của kiếm khách kia càng lúc càng sắc bén, kiếm ý bàng bạc ngưng tụ trên kiếm phong vậy mà đã có xu thế hóa hình, hiển nhiên y đã là cường giả Thiên Thú cảnh đỉnh phong, thậm chí chạm tới cánh cửa Ly Trần cảnh.

Từ Hàn sao có thể chịu đựng được một kiếm như vậy?

Âm ầm!

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang vọng, kiếm phong của Từ Hàn đụng vào kiếm quang của người nam nhân kia.

Thân thể Từ Hàn chấn động, khi đó bay ngược ra ngoài.

PhịichI

Thân thể hắn bay ngược ra ngoài hung hăng đụng vào trên cửa lớn Thiên Sách phủ, cánh cửa lớn mấy chục năm qua, cho dù là thời điểm Thiên Sách phủ nghèo túng nhất cũng không ai dám xông vào kia, ngay tại thời điểm đó bị thân thể hắn đụng ra một cái lỗ thủng thật lớn.

Mà Từ Hàn ngã xuống đất trong miệng lại phun ra một luồng máu tươi, thần sắc trong nháy mắt uể oải xuống.

Chênh lệch giữa Tam Nguyên cảnh và Thiên Thú cảnh quả thực quá lớn đến, huống chỉ thực lực của vị kiếm khách này dường như còn ở trên vị Cổ Đạo Tả kia, Từ Hàn ở trong tay y hoàn toàn không có một chút hoàn thủ.

"Họ Từ!" Phương Tử Ngư sớm đã bị Diệp Hồng Tiên kéo vào cửa phủ thấy tình cảnh này lập tức biến sắc, nàng muốn tránh thoát tay Diệp Hồng Tiên xông lên phía trước.

Tất cả những chuyện này suy cho cùng đều do nàng mà ra, nàng sao có thể an tâm thoải mái nhìn mọi người ở Thiên Sách phủ liêu mạng vì mình được?

Diệp Hồng Tiên cũng không nghĩ tới trong thời gian nàng lôi kéo Phương Tử Ngư rời đi một hồi lâu này, vậy mà đã xảy ra chuyện như vậy, nàng nhìn Từ Hàn ngã xuống đất, cùng nam tử cầm trường kiếm trong tay giết vào cửa phủ Thiên Sách phủ, hơi ngây người, mà chính trong nháy mắt xuất thân này, Phương Tử Ngư lại xông ra ngoài.

Kiếm của nam nhân lại giơ lên, chỉ thẳng về phía cổ Từ Hàn.

"Không được!" Phương Tử Ngư thất thanh hô, đáy lòng đã chuẩn bị xong việc ủy thân cho Lâm Khai, nàng không thể trơ mắt nhìn mọi người Thiên Sách phủ tiếp tục bị tổn thương.

Nhưng ý đồ thực sự của nam nhân kia hiển nhiên đã sớm không còn trên người Phương Tử Ngư nữa, y hoàn toàn không có ý dừng lại, kiếm trong tay không có bất kỳ đình trệ nào đâm thẳng tới mặt Từ Hàn.

Kiếm ý bàng bạc mãnh liệt, chân nguyên cuồng bạo tàn sát bừa bãi.

Tiếng kinh hô của mọi người bị bao phủ dưới kiếm ý cùng chân nguyên này.

Mà ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn màu đen đột nhiên từ phía sau Diệp Hồng Tiên vọt ra.

Nó dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua nàng, lướt qua Phương Tử Ngư, xông về phía Từ Hàn.

Trong con ngươi màu hổ phách của nó nổi lên hàn quang, khóe miệng lộ ra răng nanh âm hàn, trong miệng càng phát ra một tiếng rít gào cực dài.
Bình Luận (0)
Comment