Chương 56: Chỉ chết thế thôi
Chương 56: Chỉ chết thế thôiChương 56: Chỉ chết thế thôi
Bóng dáng màu đen kia rất nhanh liền nhảy đến giữa Từ Hàn và vị kiếm khách kia.
"Meol"
Nó phát ra một tiếng rít gào cực dài lại thê lương, con ngươi màu hổ phách trong hai đôi mắt màu đen trở nên hẹp dài, biểu lộ ra phẫn nộ trong lòng nó lúc này.
"Huyền Nhi!" Từ Hàn trong lòng hoảng hốt, vừa muốn ra tay bảo vệ nó vào trong ngực, nhưng khi đó, kiếm phong của kiếm khách kia đã rơi xuống trên người Huyền Nhi.
Khi đó yêu khí màu đen tuôn ra từ trong cơ thể Huyền Nhi, nó lắc mình biến thân thể trong nháy mắt thành bộ dáng to lớn giống như báo dữ, nó dùng thân thể của mình không chút lo ngại nghênh đón kiếm phong của kiếm khách kia.
Từ Hàn hoàn toàn không kịp kinh ngạc vì Huyên Nhi còn có bản lĩnh như vậy, trong lòng hắn giật nảy mình, kiếm phong kia vậy mà rơi vào trên người Huyền Nhi.
"Meo meo meol"
Huyền Nhi phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, yêu khí quanh thân tản đi, lại hóa thành kích thước như bình thường, rơi vào trong ngực Từ Hàn, mà trên lưng nó lại xuất hiện một vết thương nhìn thấy mà giật mình, sâu có thể thấy được xương cốt.
Máu tươi màu đỏ tím lúc đó tràn ra, bắn lên trên mặt Từ Hàn.
Huyền Nhi với khí tức uể oải khi đó gian nan ngẩng đầu nhìn Từ Hàn một cái, nó vươn đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay Từ Hàn, dường như muốn an ủi hắn, nhưng mới làm xong chuyện này, một cỗ cảm giác mệt mỏi vô biên đã dâng lên trong lòng nó, đầu nó nghiêng một cái, lập tức ngất đi ở trong ngực Từ Hàn.
Mọi người không ngờ tới sẽ có biến cố như vậy, mà vị kiếm khách trung niên kia cũng không nghĩ tới, y sửng sốt trước tiên, nhưng trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên.
"Yêu! Yêu!" Y chỉ vào con mèo đen sinh tử không biết trong lòng Từ Hàn, lớn tiếng nói.
"Không thể tưởng được, bên người Từ phủ chủ vậy mà còn mang theo một con yêu vật!" Y tựa như phát hiện ra một tòa bảo tàng thật lớn, thân sắc trên mặt cuồng nhiệt đến mức gần như vặn vẹo.
Từ mấy ngàn năm trước, yêu tộc bị đuổi tới sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đối với nhân tộc, bất kể là vương triều Hạ, Chu hay Trần, chữ yêu này cũng là cấm ky, thậm chí mỗi khi có yêu tộc xuất hiện ở nhân gian đều sẽ dẫn tới rất nhiều tu sĩ hoặc quân đội triều đình vây quét.
Mà bên cạnh Từ Hàn xuất hiện một yêu vật, nếu tin tức này truyên đến tai những đại nhân vật ở Trường An, đủ để cho bọn họ lợi dụng điểm này khiến Thiên Sách phủ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Là người phát hiện ra tin tức này, giúp những đại nhân vật kia diệt trừ đại họa trong lòng bọn họ, y sẽ nhận được phần thưởng đủ để cho bản thân ăn chơi trác táng cả đời này.
Chuyện như thế làm sao có thể để cho nam tử này không mừng như điên cho được?
"Tử Ngư." Diệp Hồng Tiên sau một lúc thất thân ngắn ngủi cũng đã phục hồi tinh thần lại, ngay từ đầu nàng đã nhìn ra con mèo đen đi theo bên cạnh Từ Hàn kia cực kỳ không tâm thường, lại chưa bao giờ nghĩ tới Huyền Nhi lại là yêu vật. Nhưng nàng đương nhiên sẽ không làm chuyện gây tổn hại cho Từ Hàn, lông mày nàng trầm xuống, quay qua hô lớn với Phương Tử Ngư vẫn đang hoảng sợ thất thần.
"Hả?" Phương Tử Ngư nghe vậy, lúc này rốt cục phục hồi tinh thần lại. Nàng nghiêng đầu nhìn Diệp Hồng Tiên, giữa hai hàng lông mày vẫn còn viết đầy kinh hãi cùng nghi hoặc như cũ.
"Đi ngăn cửa lại." Diệp Hồng Tiên lại không có tâm tư để ý tới nghi hoặc trong lòng Phương Tử Ngư lúc này, lông mày nàng trâm xuống, dùng một loại ngữ khí gần như là mệnh lệnh nói.
Phương Tử Ngư lại sửng sốt, nhưng lúc này đây nàng nhanh chóng tỉnh ngộ lại.
Chuyện đến mức này đã không phải là nàng có bằng lòng phó thác cho Lâm Khai là có thể chấm dứt hay không, nếu chuyện yêu vật này truyền ra ngoài, chỉ sợ đều là một trận tai họa ngập đầu đối với Từ Hàn và Thiên Sách phủ.
Mà may mắn chính là, việc này phát sinh quá nhanh, lại ở trong Thiên Sách phủ này, người bên ngoài đều không nhìn thấy.
Biện pháp tốt nhất cũng là duy nhất giải quyết việc này, chính là giết kiếm khách trung niên kial
Phương Tử Ngư hiểu được đạo lý trong đó, nàng lập tức cũng thu hồi tâm tư khác, cất bước đi tới cửa Thiên Sách phủ, cầm kiếm canh giữ ở nơi đó. Mà Diệp Hồng Tiên ngay lúc đó cũng rút trường kiếm bên hông mình ra, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn kiếm khách trung niên kia.
Hai người làm bộ như vậy rơi vào trong mắt kiếm khách kia, y không kìm được nở nụ cười khinh miệt.
Dùng tu vi của y đương nhiên có thể nhìn ra được Diệp Hồng Tiên cùng Phương Tử Ngư chẳng qua đều chỉ là tu sĩ ở Thông U cảnh, y sao có thể e ngại các nàng?
"Hai vị mỹ nhân cũng muốn chơi một chút với tại hạ?" Kiếm khách kia nhe răng cười nói. Sau đó gã rung động trường kiếm trong tay, kiếm ý như có thực chất tuôn ra, vậy mà hóa thành một con mãng xà như ẩn như hiện phía sau lưng y.
"Chân Linh?" Thấy tình cảnh này, Diệp Hồng Tiên không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.
Tu sĩ tầm thường đến Thông U cảnh đều có thể hóa chân khí thành chân nguyên, do đó khí tức phóng ra ngoài, đạt tới cảnh giới dùng khí ngự vật. Thí dụ như một tay một kiếm hóa Bách Kiếm Ngự Kiếm thuật của Phương Tử Ngư chính là như thế.
Mà sau khi phá Thông U cảnh, đạt tới Thiên Thú cảnh. Thân thể tu sĩ sẽ có khác nhau về bản chất so với người bình thường, lúc này sẽ có thể ngưng tụ chân nguyên trong cơ thể thành một đạo chân linh.
Chân linh này có thể là bất cứ thứ gì, một thanh đao, một thanh kiếm, ví dụ như Hắc Long mà Tư Không Bạch có khả năng huyễn hóa ra chính là hình thái mà chân linh tu luyện đến cực hạn có thể bày ra, lại ví dụ như con mãng xà phía sau kiếm khách trung niên kia. Đương nhiên chuyện này cần phải hao phí thời gian cực lớn, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm đối với thiên phú của tu sĩ, tu sĩ có thể ngưng kết ra chân linh ở Thiên Thú cảnh, có thể nói là ít lại càng ít, mỗi một người đều xứng đáng xưng là thiên tài. Mà chân linh do kiếm khách trung niên ngưng tụ hiển nhiên còn chưa phải là chân linh hoàn chỉnh, hào quang quanh người nó như ẩn như hiện, còn lâu mới ngưng tụ thành thực chất. Nhưng dù là như thế, đạo chân linh không trọn vẹn này xuất hiện cũng làm cho đám người Phương Tử Ngư ý thức được, muốn đánh bại vị kiếm khách này là một chuyện khó khăn như thế nào.
Nhưng Diệp Hồng Tiên lại không có ý định buông tha, nàng cầm kiếm nhìn chăm chú kiếm khách kia, gương mặt xinh đẹp giờ phút này phủ đầy sương lạnh.
Sau đó nàng đưa tay chỉ chỉ Từ Hàn đang cúi đầu, ôm Huyền Nhi không biết sinh tử, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Ngươi có biết hắn là ai không?"
Kiếm khách kia nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức cực kỳ thoải mái đáp lại: "Từ đại phủ chủ, sao ta lại không biết?" "Thế nhưng tiểu mỹ nhân muốn dùng danh tiếng Phủ chủ Thiên Sách phủ này đè xuống, cũng không khỏi quá ngây thơ chứ?" Kiếm khách nở nụ cười cực kỳ xấu xí nói,'Huống chi nếu như tại hạ mang tin tức yêu vật này trở về, chỉ sợ Thiên Sách phủ này cũng không giữ được, huống chỉ chỉ là Từ phủ chủ?"
Sau khi nghe lời nói rõ ràng mang theo giọng điệu đùa cợt của nam nhân, trên mặt Diệp Hồng Tiên vẫn chưa hề lộ ra vẻ phẫn nộ.
Nàng chỉ nhàn nhạt lắc đầu, dùng thanh tuyến bình tĩnh chậm rãi nói: 'Hắn tên là Từ Hàn."
"Là phu quân của Diệp Hồng Tiên ta."
"Hả?" Kiếm khách kia lại sửng sốt, hiển nhiên thật không ngờ Diệp Hồng Tiên lại nói ra những câu như vậy, nhưng rất nhanh vẻ mặt y lại trở nên cuồng vọng, đùa cợt nói: "Vậy thì như thế nào?"
"Không có gì.
Diệp Hồng Tiên lại lắc đầu, khí tức quanh thân sau một lúc tĩnh mịch ngắn ngủi đột nhiên cuồn cuộn lên.
Một bộ quần áo màu đỏ của nàng khi đó bị gió lạnh không biết từ nơi nào thổi đến thốc bay, quần áo căng phồng lên.
Nàng đứng ở đó, giống như một ngọn lửa hừng hực.
Mà một đôi cánh thật lớn đang chậm rãi vươn ra ở trong ngọn lửa.
AnhI
Nương theo một tiếng kêu cao vút, một hư ảnh thần điểu cả người dấy lên ngọn lửa hiện lên sau lưng nàng, giương cánh cao minh.
Diệp Hồng Tiên cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị kiếm khách kia.
Khóe miệng nàng nhếch lên, nhẹ giọng nói.
"Chỉ chết thế thôi."