Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 57: Rụt Rè

Chương 57: Rụt rè Chương 57: Rụt rèChương 57: Rụt rè

"Chân Linh!" Lúc này đây, người phát ra kinh hô đổi thành vị kiếm khách trung niên kia.

Y thấy rất rõ ràng, tu vi của Diệp Hồng Tiên chỉ là Thông U cảnh mà thôi, cảnh giới như vậy sao có thể ngưng tụ ra chân linh?

Nghi vấn như vậy mới dâng lên, kiếm khách kia chợt cảm thấy cái tên Diệp Hồng Tiên có chút quen tai.

Sau đó sắc mặt y biến đổi, trong đầu chợt nhớ lại, Diệp Hồng Tiên không phải là con gái của vị Ninh Quốc hầu Diệp Thừa Thai kia sao? Được Tiên nhân thu vào trong cửa, là thiên tài trăm năm khó gặp?

Nghe đồn nàng kết ra Tử đan hiếm có trên thế gian ở Đan Dương cảnh.

Mà dựa vào Tử đan này, nàng muốn kết ra cái gọi là chân linh ở Thông U cảnh thì cũng không phải là việc khó.

Rất nhiều quy củ cùng đạo lý trên đời này không đáng nhắc tới ở trước mặt Tử đan hiếm có này.

Ọt ot.

Kiếm khách nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên một tia bất an nông đậm.

Y nhìn chằm chằm con thần điểu cả người dấy lên hỏa diễm phía sau lưng Diệp Hồng Tiên, không khó để nhận ra bất kể từ trình độ hoàn chỉnh hay là phẩm cấp, đạo chân linh kia đều mạnh hơn con cự mãng sau lưng y rất nhiều, mặc dù nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi đó, đáy lòng y quả thật sinh ra cảm giác sợ hãi đối với nữ tử có tu vi còn kém hơn một bậc so với mình.

Vẻ mặt kiếm khách kia rơi vào trong mắt Diệp Hồng Tiên, nàng nhàn nhạt cười, trường kiếm trong tay sắp vung ra, nhưng ngay lúc đó, một bàn tay lại đột nhiên duỗi ra, giữ chặt tay nàng cầm kiếm.

"Hả?" Diệp Hồng Tiên sửng sốt, theo bản năng muốn kích phát ra chân nguyên trong cơ thể tránh đi chủ nhân của bàn tay kia.

Nhưng khóe mắt liếc qua lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lại là một vị thiếu niên một tay cầm trường kiếm màu đỏ tươi, một tay ôm một con mèo đen.

Khóe miệng thiếu niên kia đang chảy máu tươi còn chưa lau sạch, quần áo trên người cũng có mấy chỗ tổn hại, nhưng hắn vẫn như không phát hiện ra những chuyện này.

"Tiểu Hàn..." Diệp Hồng Tiên ngẩn người, nàng có chút không rõ vì sao Từ Hàn lại ra tay ngăn cản nàng.

Từ Hàn lại không trả lời nghi hoặc của nàng trước tiên, hắn chỉ đưa Huyền Nhi khí tức uể oải trong tay tới trước mặt Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên rất nhanh hiểu được ý của hắn, nàng có chút chần chờ, nhưng chần chờ như vậy lại nhanh chóng tiêu tán khi nàng chạm đến ánh mắt thiếu niên.

Trong con ngươi thiếu niên kia sáng lên một thứ gì đó.

Giống như hỏa diễm, lại nóng hơn hỏa diễm gấp trăm lần.

Giống như gió tuyết, nhưng lại lạnh hơn gió tuyết nghìn phần.

Đó là một sự quyết tâm.

Một cỗ quyết ý ngàn người cản trở thì ngàn người rơi đầu, vạn người ngăn cản thì vạn người hồn phi phách tán.

"Cẩn thận một chút." Diệp Hồng Tiên lo lắng cùng chần chờ bị quyết ý trong mắt thiếu niên kia hòa tan, nàng thuận theo tiếp nhận con mèo đen kia, thu kiếm vào vỏ, sau khi nhẹ giọng dặn dò một tiếng liền lui sang một bên, sóng vai mà đứng cùng Phương Tử Ngư.

Biến cố như vậy tiếp tục ngoài dự liệu của vị kiếm khách kia, y hơi sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra ý cười.

"Từ phủ chủ quả nhiên rất can đảm, tại hạ bội phục." Y tán thưởng như vậy, trong giọng nói lại tràn đầy đùa cợt.

Vốn y muốn bắt được Diệp Hồng Tiên cũng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí có thể bởi vậy mà bại ở trên tay đối phương, với bí mật y mới biết được, bại sẽ có nghĩa là chết.

Mà Từ Hàn bỗng nhiên xuất thủ lại cho chuyện này một ít đường lui, nếu y xử lý đúng cách, thậm chí có thể bắt sống Từ Hàn, lấy đó làm uy hiếp chạy ra khỏi Thiên Sách phủ. Nghĩ như vậy, tâm tình nam nhân lập tức tốt hơn vài phần, trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn cũng dấy lên một tia tham lam nồng đậm, y biết chỉ cần mình có thể chạy ra khỏi Thiên Sách phủ thành công, vậy thứ chờ đợi y là vô số tài phú.

Từ Hàn lại không lộ ra một chút tức giận đối với lời đùa cợt của kiếm khách trung niên này.

Hắn chỉ là nhìn nam nhân, thanh trường kiếm màu đỏ thẫm trong tay lúc đó bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên, chắn ngang trước ngực, sau đó nói ra một câu duy nhất.

"Ngươi phải chết."

Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như tĩnh mịch, thật giống như ở trong mắt hắn, nam nhân trước mắt này đã là một người chết vậy.

Ngữ điệu của hắn cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gân như chắc chắn, thật giống như thứ hắn đang trình bày cũng không phải là loại cầu xin nào đó, mà càng giống như một sự thật đã định trước.

Nam nhân không thích ngữ khí và ánh mắt của hắn như vậy.

Y cảm nhận được bản thân mình bị nhục nhã và khinh thường chưa từng thấy.

Y rất bất mãn, hoặc có thể nói rất phẫn nộ đối với chuyện này.

Vì thế y quyết định trước khi bắt sống Từ Hàn, phải làm cho vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này cảm thụ được một chút tư vị nhục nhã. ...

"Như vậy thật sự tốt sao?" Phương Tử Ngư nhìn tình hình trên sân, không khỏi lo lắng, nàng rất khó hiểu, vì sao Diệp Hồng Tiên lại đồng ý để cho Từ Hàn vốn bị trọng thương đi giao thủ với vị cường giả Thiên Thú cảnh kia.

Ít nhất trong suy nghĩ của nàng, Từ Hàn tu vi Tam Nguyên cảnh bất kể như thế nào cũng không phải là một đối thủ của kiếm khách tu vi Thiên Thú cảnh đã ngưng tụ ra chân linh hình thức ban đầu kia, mà chuyện hắn gặp phải lúc trước đã chứng thực xong điểm này.

"Hắn muốn báo thù cho Huyền Nhị, đây là tôn nghiêm với tư cách nam nhân của hắn." Diệp Hồng Tiên nhìn hai người trên sân, chưa từng nghiêng đầu nói.

"Hả? Nhưng hắn sẽ bị người nọ giết chết! Tôn nghiêm có quan trọng hơn tính mạng không?" Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng không thể tiếp nhận lời nói này của Diệp Hồng Tiên, nàng có chút vội vàng lớn tiếng phản bác.

"Tử Ngư?"

"Hả?"

"Ngươi có biết vì sao ngươi thích Trân Huyền Cơ lâu như vậy, cũng không có kết quả không?" Diệp Hồng Tiên dường như không cảm nhận được chút lo lắng nào trong lòng Phương Tử Ngư lúc này, nàng hỏi ra một vấn đề không liên quan gì đến tình thế giằng co hiện tại.

"Cái gì?" Phương Tử Ngư hiển nhiên cũng không ngờ lúc này Diệp Hồng Tiên lại nói ra những lời như vậy, nàng hơi sửng sốt, hoàn toàn không có tâm tư đáp lại vấn đề của đối phương.

"Bởi vì ngươi không đủ rụt rè."

"Đôi khi nữ nhân nên học cách đứng đằng sau một người nam nhân." Diệp Hồng Tiên cũng không để ý nàng có đáp lại hay không, tiếp tục nói.

"Vậy chẳng lẽ ngươi nhìn họ Từ kia chết trong tay hắn?" Cũng không biết là bởi vì chọc phải đau đớn trong lòng, hay là quá lo lắng thế cục trên sân, Phương Tử Ngư khi đó nghẹn đỏ hai mặt, lớn tiếng chất vấn.

Đối mặt với Phương Tử Ngư có chút nóng nảy, thái độ của Diệp Hồng Tiên lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Đương nhiên là không." Nàng nhàn nhạt lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ chắc chắn lại tự tin."Ta sẽ ra tay trước khi tiểu Hàn bại."

"Ngươi đếm thật kỹ, hiện tại hắn vẽ ra mỗi một vết thương ở trên người tiểu Hàn, trước khi hắn chết dưới kiếm của ta, ta sẽ trả lại cho hắn gấp mười lần."

Ngữ điệu bình tĩnh của Diệp Hồng Tiên gần như giống ngữ khí của Từ Hàn lúc vừa rồi.

Bình tĩnh đến mức không ai có thể hoài nghi quyết tâm của nàng lúc này.

Phương Tử Ngư sững sờ ở đó, không biết vì sao, nàng cảm thấy Diệp Hồng Tiên trước mắt có chút xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.

Mà Diệp Hồng Tiên lại quay đầu nhìn về phía nàng, thiếu nữ mặc áo đỏ kia chợt cười, như hoa nở trên đồng, như trăng tròn trong tuyết.

Cảnh đẹp như vậy, cho dù người là nữ tử như Phương Tử Ngư cũng không khỏi sửng sốt, đúng là nhìn tới có chút ngây ngốc.

Thanh tuyến dịu dàng của Diệp Hồng Tiên chợt vang vọng bên tai nàng lần nữa.

"Mà trước khi phát sinh những chuyện này, thành toàn tôn nghiêm của một nam nhân là rụt rè duy nhất với tư cách nữ nhân.”
Bình Luận (0)
Comment