Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 58: Rắn Độc

Chương 58: Rắn độc Chương 58: Rắn độcChương 58: Rắn độc

Kiếm khách trung niên dẫn đầu phát động công kích của y.

Y rất khắc chế lực lượng của mình, bởi vì y biết mặc dù nói là đơn đả độc đấu, nhưng có vị Diệp Hồng Tiên kia ở bên cạnh tọa trấn, đối phương tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn y giết chết Từ Hàn, huống chỉ y còn cần dựa vào việc bắt sống Từ Hàn, chạy thoát khỏi nơi này.

Cho nên y khống chế lực lượng của mình ở mức độ có thể đánh tan chiến lực của Từ Hàn, đồng thời không tổn thương đến tính mạng hắn.

Tốc độ của y rất nhanh, kiếm phong bọc lấy kiếm ý trong nháy mắt liền giết tới trước mặt Từ Hàn.

Y dự đoán Từ Hàn lúc này sẽ nhấc thanh kiếm trong tay hắn lên, sau đó cứng rắn chống lại mình, y sẽ có thể lợi dụng chân nguyên bàng bạc quanh thân, chấn tan chân khí bên trong thân thể vị Từ phủ chủ này, từ đó để cho hắn thúc thủ chịu trói.

Trên thực tế, kế hoạch của y thực sự diễn ra suôn sẻ.

Ít nhất nửa đầu trơn tru.

Từ Hàn thực sự nâng trường kiếm trong tay lên, nghênh đón kiếm phong của y như y đã dự liệu.

Keendgl

Kèm theo một tiếng giòn vang, kiếm phong của hai bên đụng vào nhau.

Kiếm khách kia thấy thế trên mặt lập tức lộ ra một tia cười lạnh, chân nguyên trong cơ thể y cuồn cuộn, lúc đó giống như thủy triều từ trong cơ thể y trào ra, xuyên thấu qua hai tay truyền đến mũi kiếm của y.

"Hả?" Sau đó sắc mặt kiếm khách trung niên kia đột nhiên biến đổi, đồng tử đột nhiên phóng đại.

Y mặc dù khắc chế lực lượng của mình, nhưng cỗ chân nguyên mới vừa rồi kia vẫn đủ để cho bất cứ tu sĩ Thông U cảnh nào thúc thủ chịu trói, huống chi người chỉ có Tam Nguyên cảnh như Từ Hàn? Nhưng sắc mặt Từ Hàn lúc này lại cực kỳ âm lãnh, cũng không có bất kỳ dị trạng gì, chân nguyên mà y kích phát giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn dấu vết gì.

Biến cố như vậy làm cho trong lòng kiếm khách kia chấn động, y cắn răng một cái, chân nguyên trong cơ thể lần thứ hai cuồn cuộn mà ra, một cỗ lực lượng so với lúc trước còn cuồng bạo hơn vài phân đánh vê phía Từ Hàn.

Thế nhưng sau khi cỗ lực lượng này tuôn ra, kiếm trong tay Từ Hàn khi đó lại sáng lên một hồi huyết quang nhàn nhạt, thân thể Từ Hàn chẳng những không có bất kỳ dị trạng nào, ngược lại khí thế quanh thân khi đó có chút tăng lên.

Tăng như vậy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Lấy tâm mắt của kiếm khách kia lại nhìn thấy rõ ràng, Địa nguyên trong cơ thể Từ Hàn lúc đó vậy mà bị phá vỡ.

Lâm trận đột phá?

Sắc mặt y biến đổi, đột phá như vậy mực dù còn xa đến mức xoay chuyển chiến cuộc, nhưng hai lần ra tay đều không có đạt được chiến quả, liên tưởng hai chuyện cùng một chỗ, chuyện ẩn bên trong đó làm cho y có chút bất an.

"Các hạ chỉ có chút bản lĩnh này?"

Mà giọng nói của Từ Hàn khi đó lại vang lên, kiếm khách trung niên kia sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy sắc mặt thiếu niên nọ âm lãnh, trong mắt thoáng hiện ra một tia huyết quang nhàn nhạt, giống hệt với hào quang trên thân kiếm của hắn.

"Vậy thì đến lúc ta ra tay." Từ Hàn nói lần nữa, kiếm khách trung niên kia nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy lực đạo truyền đến trên thân kiếm đột nhiên lớn hơn vài phần.

Y muốn vận chuyển chân nguyên quanh người chống đỡ, nhưng cỗ lực lượng kia lại đột nhiên trở nên cuồng bạo.

Y hơi bất cẩn một chút, thân thể liên bị mạnh mẽ đánh lui dưới cỗ lực lượng cuồng bạo kia, cho đến khi lui ra ngoài mấy trượng mới ổn định thân hình. ...

Kiếm khách trung niên mất mấy hơi thở mới bình phục được nội tức của mình.

Sau đó y trâm mắt nhìn về phía Từ Hàn, thiếu niên kia giờ phút này đang xách kiếm, không nhanh không chậm cất bước về phía y.

Thanh kiếm trong tay hắn, hào quang trong mắt, khí tức quanh thân tràn ra. Tất cả đều mang theo một cỗ hương vị âm lãnh cùng dữ tợn.

Hắn chậm rãi bước đi tới.

Giày ủng màu đen va vào con đường đá xanh, phát ra tiếng lạch cạch.

Màu của trường kiếm là máu tươi màu đỏ tím, có từng giọt từng giọt đổ xuống mặt đường.

Kiếm khách biết đó là máu của yêu vật vừa rồi.

Điều này không hiểu sao làm cho kiếm khách có chút run rẩy, y cũng không rõ vì lý do gì, nhưng trong lòng y khi đó quả thật đã sinh ra một cỗ ác hàn.

Đúng, y bắt đầu có chút lo sợ.

Nhưng sợ hãi như vậy rất nhanh liền bị y gạt ra khỏi đầu.

Đây là một chuyện rất không có đạo lý, y chính là cường giả Thiên Thú cảnh, chỉ cần đánh bại thiếu niên trước mắt, y sẽ có thể đạt được tài phú thật lớn, cho nên y không có lý do gì phải sợ hãi Từ Hàn.

Nghĩ như vậy, hai tròng mắt của kiếm khách trung niên trầm xuống, sau lưng đột nhiên hiện ra một cái hư ảnh cự mãng.

Y quyết định dùng toàn lực đánh tan thiếu niên trước mắt này, bình ổn nỗi sợ hãi không biết từ đâu dâng lên trong lòng mình.

"Đi chết đii"

Y phát ra một tiếng rống giận như vậy, vẻ mặt bởi vì nội tâm cuồng nhiệt mà trở nên dữ tợn, lại bởi vì dữ tợn trở nên có vài phần vặn vẹo. Y tựa như chưa từng phát hiện, khi đó chỉ điên cuồng thúc dục chân nguyên trong cơ thể mình, tốc độ quanh thân cũng bị y tăng lên đến cực hạn, trong nháy mắt trôi qua mà thôi, y đã lần nữa giết tới trước mặt Từ Hàn, còn cự mãng sau lưng phát ra một tiếng tê minh thật lớn, quấn quanh thân kiếm của y, gào thét xông lên, mở miệng to như chậu máu của mình cắn về phía phần đầu Từ Hàn.

Nhưng cho dù đối mặt với thế công lăng liệt như thế của nam nhân, vẻ mặt Từ Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ.

Hắn đang ở trong một trạng thái rất huyền diệu.

Một loại trạng thái mà Từ Hàn cũng không thể nói chính xác. Khi máu của Huyền Nhi bắn tung tóe lên người hắn, khi hắn nâng kiếm lên, hắn bị một cỗ phẫn nộ vô biên bao phủ.

Cỗ phẫn nộ kia gần như cắn nuốt hoàn toàn cả người hắn từ trong ra ngoài, mà cùng lúc đó, thanh Hình Thiên kiếm từng bị người trong thiên hạ truy đuổi, sau khi xâm nhiễm máu của Huyền Nhi đột nhiên tuôn ra thứ gì đó, chui vào trong cơ thể hắn.

Hắn không thể nói chính xác là cái gì, chẳng qua sau khi đồ đạc tràn vào, một cỗ sát ý mênh mông như biển dâng lên trong lòng hắn.

Hắn sinh ra một cỗ dục vọng muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trước mắt, bất kể là địch ta đều như vậy.

Hắn không thể không dùng hết khí lực toàn thân mới có thể áp chế được cỗ dục vọng này.

Nhưng dục vọng như vậy cũng sẽ không vì thế mà tản đi, ngược lại bởi vì Từ Hàn cố ý áp chế lại có xu thế càng ngày càng mãnh liệt.

Từ Hàn biết hắn nhất định phải phát tiết cỗ xúc động này ra, mà tên đầu sỏ gây thương tích cho Huyền Nhi kia đương nhiên chính là mục tiêu không thể tốt hơn.

Đương nhiên trạng thái giống như ma quỷ như vậy đương nhiên không có một chút liên quan với cái gọi là huyền diệu.

Thần kỳ nhất chính là cho dù dục vọng khát máu kia gân như tràn ngập trong đầu Từ Hàn, nhưng đối với chiến đấu, hắn lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Thí dụ như hiện tại, chân linh cùng với kiếm phong mà kiếm khách kia gọi ra chia nhau hai đường từ trên xuống dưới đánh về phía hắn, tốc độ cực nhanh, lại thế mạnh lực trâm.

Nếu như đặt ở bình thường, Từ Hàn rất có thể cố đầu không để ý đuôi, bị công kích lăng liệt kia đánh lui.

Nhưng Từ Hàn lúc này lại tỉnh táo đến kỳ lạ, hắn nhìn kiếm phong cùng ác mãng kia đánh tới, trong đầu như có thần trợ tính toán chuẩn xác đường đi và thời điểm đến của cả hai.

Sau đó cánh tay phải nắm Hình Thiên kiếm của hắn ngay lúc đó không kìm được nâng lên.

Ding!

Rít!

Kèm theo kiếm minh cùng gào thét một trước một sau.

Hình Thiên kiếm trong tay Từ Hàn bị hắn dùng một loại tư thế nhìn qua có chút cổ quái dựng thẳng lên.

Chuôi kiếm nghiêng trái, mũi kiếm lệch phải.

Nhưng tư thế kỳ quái như vậy lại ngăn cản được thế công hừng hực của kiếm phong cùng chân linh kia.

"Hả?" Kiếm khách trung niên phát ra một tiếng la thất thanh.

Lúc này đây y cũng không che dấu quá nhiều thực lực, tốc độ do cường giả Thiên Thú cảnh toàn lực bộc phát ra nhanh như thế nào? Từ Hàn lại đều có thể ngăn cản được hết, mà từ tư thế cổ quái này của hắn, nam nhân không khó nhìn ra, tất cả những chuyện này dường như đều do Từ Hàn cố ý làm, cũng không phải mèo mù đụng phải chuột chết.

Vẻ cảnh giác trong lòng nam nhân lúc đó càng thêm một phân.

Y không rõ vì sao Từ Hàn trước mắt giống như đổi thành một người khác, càng không rõ tu vi của hắn rõ ràng mới Tam Nguyên cảnh làm sao có thể chống lại mình.

Y nghĩ không ra, nhưng cũng không muốn suy nghĩ tiếp.

Đây là chiến đấu liều mạng, bất kể phân tâm vì chuyện gì đều có thể dẫn đến một bước sai lầm, cả bàn đều thua.

Y không thể không thừa nhận, Từ Hàn trước mắt dường như có tư cách để cho mình ứng phó toàn lực.

Nghĩ như vậy, kiếm khách rốt cục quyết định không lưu thủ nữa.

Khí tức quanh người y khi đó chấn động kịch liệt, kiếm phong bị y thu hồi, con mãng xà kia cũng lập tức trở lại phía sau y, cái lưỡi phun ra nuốt vào cảnh giác nhìn Từ Hàn.

Sau đó khí cơ quanh người y ngưng tụ, trong mắt ánh lên một đạo thần quang.

Trường kiếm trong tay đã vung ra một lần nữa.

Lúc này đây, kiếm phong của y nhanh đến mức gần như chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, người bên ngoài hoàn toàn khó có thể bắt được dấu vết xuất kiếm của y, con mãng xà sau lưng vào lúc đó thân hình cũng thu nhỏ lại vài phần, quấn quanh kiếm phong, đánh tới chỗ Từ Hàn.

Uy lực của hai thứ này không đơn giản như một cộng một bằng hai.

Kiếm ý cùng chân linh của y đều là sự vật do bản thân ngưng kết ra, tụ tập cùng một chỗ, huyết mạch khí cơ tương liên, lực lượng bộc phát ra gần như đến trình độ kinh người.

Gió mạnh cực độ bị cỗ lực lượng này của y khơi dậy, vào đông, lá rụng đầy đất trong Thiên Sách phủ bị khuấy động, phiêu tán khắp nơi. Cành cây khô héo đung đưa, vang lên răng rắc. Thậm chí ngay cả quần áo của Từ Hàn cũng bị xé rách dưới gió, lộ ra thân hình cường tráng dưới bộ quần áo kia.

Trên mặt nam nhân lộ ra một nụ cười.

Y cảm thấy dưới một kiếm như vậy, Từ Hàn không có bất kỳ lý do gì có thể ngăn cản được.

Nhưng sự thật lại tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của y gấp trăm lần.

Từ Hàn cũng động trong nháy mắt nam nhân phát động thế công.

Hắn xuất kiếm rất chậm, so với tốc độ của nam nhân, hai người giống như là rắn độc nhắm vào con mồi cùng cừu non ngây thơ vô tri.

Nhưng rất kỳ quái chính là cho dù một lần vung kiếm chậm như vậy, kiếm phong của Từ Hàn vẫn như cũ chắn ngang giữa hai người trước khi kiếm chiêu của nam nhân đến.

Diingl

Sau đó nương theo kiếm phong của hai người chạm vào nhau, một tiếng giòn vang vang vọng, Từ Hàn lại ngăn cản kiếm chiêu của nam nhân một lần nữa.

Tâm thần của kiếm khách trung niên khi đó không thể tránh khỏi có chút rối loạn, y không rõ Từ Hàn làm như thế nào, chuyện như vậy quả thực quá mức không thể tưởng tượng nổi, thế cho nên làm cho y quên suy tư, cho dù Từ Hàn nhìn thấu đường kiếm của y, nhưng Từ Hàn vẻn vẹn chỉ có Tam Nguyên cảnh làm sao tiếp nhận được lực lượng bàng bạc trong kiếm chiêu này của y đây?

Y không có tâm trạng suy nghĩ đến chuyện này.

Huyết quang trong mắt Từ Hàn càng ngày càng nặng, hào quang trên thân kiếm của hắn cũng theo đó càng lúc càng sáng ngời, mà khí tức âm lãnh quanh quẩn trên thân thể Từ Hàn cũng nồng đậm thêm vài phần. Dưới khí tức đó, nỗi sợ hãi trong lòng nam nhân rốt cuộc không che giấu được.

"Chết đi!" Chỉ sau vài hơi thở, vẻ sợ hãi kia lập tức biến thành điên cuồng.

Y phát ra một tiếng rống giận, tất cả chân nguyên trong cơ thể khi đó đều bị y dẫn dắt, điên cuồng rót vào trong cơ thể chân linh kia.

Hư ảnh mãng xà sau khi được cỗ lực lượng bàng bạc kia tẩm bổ, thân thể tiếp tục ngưng thật thêm vài phần.

RítI

Nó phát ra một tiếng tê minh, trong mắt nổi lên ánh xanh u lãnh, sau đó thân thể cong lên.

Mà một khắc sau, nó lại thoát ly thân kiếm của nam nhân, đánh thẳng về phía mặt Từ Hàn vốn không hề có phòng bị.
Bình Luận (0)
Comment