Chương 59: Miệng cống
Chương 59: Miệng cốngChương 59: Miệng cống
Kiếm khách trung niên không có tâm tư để ý vì sao Từ Hàn có thể hoàn toàn không để ý tới lực lượng bàng bạc bao bọc trong từng chiêu từng thức của y, nhưng Từ Hàn lại không có cách nào không để ý.
Dục vọng khát máu trong đầu hắn làm cho hắn không có lựa chọn giao thủ với kiếm khách Thiên Thú cảnh kia, nhưng đồng thời cỗ lý trí gân như vô tình kia lại làm cho hắn không thể không suy tư tỉ mỉ đến tột cùng là cái gì khiến mình làm được điểm này.
Hắn tựa như trong đầu có hai linh hồn, một người khát máu cuồng bạo, một người bình tĩnh cố chấp.
Hắn mơ hồ ý thức được dường như tất cả biến hóa này đều xuất phát từ Hình Thiên kiếm trong tay mình.
Thanh Thần kiếm mà người trong thiên hạ truy đuổi này, sau mấy năm đóng bụi bặm trong tay Từ Hàn, rốt cục lần đầu tiên triển lộ ra chỗ đặc biệt của nó. Mà đặc biệt như vậy lại làm cho Từ Hàn gần như đánh mất chính mình.
Dục vọng khát máu trong cơ thể càng ngày càng mạnh, Từ Hàn không biết tiếp tục phát triển như thế, đến tột cùng mình sẽ trở nên như thế nào, hắn đương nhiên muốn tránh thoát khống chế như vậy, nhưng có vài thứ lại không phải hắn muốn là có thể làm được, hắn giống như mất đi khống chế với thân thể mình, không làm được chuyện gì cả.
Lúc này, chân linh cự mãng do nam nhân thúc dục gào thét xông về phía mặt Từ Hàn.
Cự mãng chính là chân linh, cấp độ lực lượng lại cao hơn cái gọi là chân nguyên một bậc, Từ Hàn đương nhiên theo bản năng muốn tránh né, nhưng khi đó cánh tay phải nắm Hình Thiên kiếm của hắn lại tự chủ trương nâng kiếm trong tay hắn lên cao cao, không né không tránh nghênh đón cự mãng đang đánh tới kia.
Từ Hàn trong lòng chấn động, vào lúc đó muốn ứng đối thì đã không kịp.
Âm ầmI
Nương theo một tiếng vang nặng nề, Hình Thiên Kiếm hung hăng đụng vào cùng một chỗ với cự mãng kia.
Lúc này đây Từ Hàn cuối cùng không còn may mắn như lúc trước, lực trùng kích cực lớn từ trên thân kiếm truyền đến, thân thể của hắn không tự chủ được run rẩy kịch liệt.
"Chết đi!" Kiếm khách trung niên thấy công kích của mình lần đầu tiên tạo thành thương tổn thực chất đối với Từ Hàn, nhất thời vẻ cuồng nhiệt trên mặt lập tức nông đậm thêm vài phần.
Y khàn giọng quát, chân nguyên trong cơ thể càng lúc càng cuồng bạo tràn vào trong cơ thể cự mãng, y đã bất chấp những thứ khác, chỉ muốn giết chết Từ Hàn trước mắt. Thiếu niên này mang đến cho y cảm giác áp bách quả thực quá mạnh một chút, khí tức âm lãnh kia làm cho y sinh ra một cỗ cảm giác gần như hít thở không thông.
Y muốn đào thoát khỏi cảm giác như vậy, mà giết chết Từ Hàn chính là biện pháp tốt nhất. ...
Đau đớn kịch liệt từ tứ chi bách hải truyên đến, cảm giác kia gân như xé rách Từ Hàn.
Hắn tuy khôi phục được khống chế đối với thân thể mình, nhưng cũng đã là cưỡi hổ khó xuống, lúc trước hắn bỏ lỡ cơ hội tránh được cự mãng này tập kích, giờ phút này hai thứ va chạm cùng một chỗ, nếu hắn thu hồi kiếm trong tay, kết cục chờ đợi hắn chắc chắn là bị cự mãng thôn phệ. Hắn không ngừng cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân cầm kiếm chống đỡ con cự mãng kia. Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Lực lượng từ trên người cự mãng truyền đến không ngừng trùng kích thân thể Từ Hàn, dưới cỗ lực đạo cực lớn này, lục phủ ngũ tạng của hắn bắt đầu chảy máu.
Hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, bản thân mình sẽ tránh không được kết cục bị cự mãng mang theo uy thế lăng liệt kia cắn nuốt.
Mà ngay khi hắn gân như sắp chống đỡ không nổi, trong đầu hắn lại đột nhiên truyên đến một tiếng vang.
"Ngươi muốn sống sót sao?"
Thanh âm kia khàn khàn trầm thấp, tựa như quỷ mi.
"Ngươi muốn báo thù cho Huyền Nhi sao?”
Còn không đợi Từ Hàn cho nó bất kỳ phản ứng gì, thanh âm kia lại một lần nữa hỏi.
Từ Hàn vốn có chút thần trí không rõ dưới thanh âm mê hoặc này lại càng thêm hoảng hốt.
Hắn đương nhiên muốn sống sót, đương nhiên muốn giết nam tử trước mắt này báo thù cho Huyền Nhi.
Ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu, vốn không đợi hắn đáp lại.
"Tốt!" Thanh âm mê hoặc trong cơ thể liền đáp lại như thế.
Kendgl
Vì thế ngay tại một khắc kia, Hình Thiên kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh, hào quang màu đỏ trên thân kiếm phóng đại.
Hào quang màu đỏ tươi chói mắt không gì sánh được, lại mang theo một cỗ khí tức âm lãnh tựa như từ dưới Hoàng tuyền truyên đến, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ cửa phủ Thiên Sách phủ.
RítI
Con cự mãng do kiếm khách trung niên gọi ra dưới ánh máu đỏ tươi chiếu rọi phát ra một tiếng gào thét bi thương.
Nó giống như gặp phải thiên địch, rốt cuộc bỏ đi việc tập sát Từ Hàn, ngược lại không ngừng run rẩy thân thể của mình, mà từng vết cháy đen tựa như bỏng cũng lập tức hiện lên thân thể của nó.
Dị biến như vậy không chỉ làm cho Diệp Hồng Tiên cùng Phương Tử Ngư ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mọi người ngoài phòng cũng cảm nhận được khí tức âm lãnh kia.
Bốn vị trợ thủ mà kiếm khách trung niên mang đến đều sửng sốt, cũng bất chấp dây dưa với đám Thiên Sách quân còn lại, vội vàng giết vào trong phủ, mà cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ hoàn toàn ngây ngốc như gà gõ.
Cự mãng dưới ánh máu chiếu rọi, rất nhanh liền trở nên toàn thân cháy đen.
Sau đó thân kiếm Hình Thiên kiếm càng lúc đó càng phát ra rung động cuồng bạo, ánh máu trên thân kiếm cũng sáng ngời thêm vài phần.
Con cự mãng toàn thân cháy đen kia bị chậm rãi dẫn dắt dưới huyết quang, sau đó triệt để bị hút vào trong thân kiếm của Hình Thiên kiếm.
"Chuyện này...
Biến cố như vậy vượt ra ngoài nhận thức của tất cả mọi người ở đây. Chân linh mặc dù bởi vì tu sĩ khác biệt cho nên bày ra bộ dáng cũng không giống nhau.
Nhưng suy cho cùng, chân linh đều là vật của bản thân tu sĩ, tựa như cánh tay, mắt cá chân của một người, tuy có thể bị chặt đứt, nhưng chưa từng có khả năng bị cướp đi.
Nhưng Từ Hàn lại làm được một cách không tưởng tượng nổi, hắn dùng thanh trường kiếm tạo hình cổ quái trong tay, hấp thu chân linh mà kiếm khách trung niên hao hết tâm huyết ngưng luyện vào trong kiếm.
"Phốc!" Vị kiếm khách trung niên kia trong một khắc mất đi chân linh tương liên với tâm thần mình, thân thể y chấn động, trong miệng lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức quanh người lập tức trở nên uể oải, mà sắc mặt lại càng vô cùng trắng bệch, hiển nhiên đã bị thương nặng.
Còn Từ Hàn thì sao?
Trường kiếm trong tay hắn sau khi cắn nuốt chân linh kia, hào quang chói mắt trên thân kiếm chợt thu liễm, sau đó một chút sự vật màu đỏ trên thân kiếm bắt đầu khởi động theo thân kiếm không ngừng di chuyển xuống, cuối cùng đi tới chuôi kiếm, hơi dừng lại ở nơi đó, liền ở một khắc sau mạnh mẽ thông qua chuôi kiếm tràn vào trong cơ thể Từ Hàn.
Thân thể Từ Hàn lập tức chấn động mạnh.
Hắn theo bản năng muốn ném Hình Thiên kiếm kia ra, nhưng khi đó chuôi kiếm của thanh Hình Thiên kiếm này lại đột nhiên vươn ra từng sự vật màu đỏ hình dạng giống như con rắn nhỏ, chúng nó không ngừng quấn quanh bò lên, rất nhanh liền giữ chặt lấy bàn tay Từ Hàn, làm cho hắn không cách nào tránh thoát Hình Thiên kiếm. Đương nhiên chúng nó hiển nhiên cũng không thỏa mãn thành quả như vậy, sau đó chúng nó lại quấn lấy nhau tiếp tục bò lên cánh tay hắn.
Dị biến như vậy làm cho Từ Hàn ý thức được không ổn, nhưng hắn vừa định ngăn cản, sự vật màu đỏ mới xuyên thấu qua thân kiếm tràn vào trong cơ thể hắn lại đột nhiên nổ vang trong cơ thể hắn.
Một lực lượng cuồng bạo bắt đầu tàn phá trong thân thể.
Cảm giác đau đớn thật lớn truyên đến, đầu hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Mà cỗ lực lượng kia lại sau một thời gian ngắn tàn sát bừa bãi, đột nhiên vọt tới kiếm chủng của hắn.
Vậy mà cứ tự chủ dưới sự chuyển hóa của kiếm chủng đồng loạt hóa thành kiếm ý.
Lực lượng kia cực kỳ bàng bạc, dường như là do đạo chân linh kia diễn hóa mà đến. Mà chân linh gần như bao gồm toàn bộ lực lượng mà một vị cường giả Thiên Thú cảnh, đối với Từ Hàn mà nói trình độ cường đại của cỗ lực lượng này là khó có thể tưởng tượng được.
Nếu để cho Từ Hàn tự mình điều khiển, muốn chuyển hóa toàn bộ những lực lượng này thành kiếm ý, nghĩ như thế nào cũng phải mất thời gian ba bốn tháng, nhưng hiện tại dưới sự thúc đẩy của lực lượng mà Từ Hàn khó có thể lý giải, những lực lượng kia lại hóa thành kiếm ý chỉ trong vài hô hấp mà thôi.
Vì thế trong cơ thể Từ Hàn chất đống kiếm ý đáng sợ gân như muốn nổ tung cả thân thể hắn.
Hắn cần phải tìm ra một bước đột phá. Cũng giống như lũ lụt dâng cao đòi hỏi phải tìm ra một miếng cống để thoát.
Mà Thiên Nguyên còn chưa phá vỡ trong Tam Nguyên hiển nhiên chính là cái miệng cống này.