Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 135: Dã Thú

Chương 135: Dã thú Chương 135: Dã thúChương 135: Dã thú

"Hả?" Nguyên Tu Thành nhíu mày, không biết là vì chưa nghe rõ lời của Từ Hàn, hay là không xác định hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Đương nhiên Từ Hàn cũng sẽ không quản đối phương đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, hắn đem lời nói của mình lặp đi lặp lại một lần: "Ta muốn gặp A Sanh."

"Điều này không hợp quy củ." Ý cười ngàn năm không đổi trên mặt Nguyên Tu Thành vào giờ khắc kia rốt cục là hòa tan ra, y nhìn chằm chằm Từ Hàn nói như thế.

"Sâm La điện cũng không phải là một khối thiết bản. Nguyên Diêm La muốn tỉnh huyết Yêu quân, những người còn lại kia cũng muốn, vả lại tiến triển của bọn họ cũng không phải chậm hơn Nguyên Diêm La quá nhiều. Bây giờ là hợp tác, ta nghĩ rằng chúng ta phải quy hoạch lại lập trường của đôi bên lần nữa." Nhưng Từ Hàn vào lúc đó lại nở nụ cười.

Những lời này của hắn cũng không phải soạn bậy ra vì cao hứng nhất thời.

Tại đại hội Chấp Kiếm các, hắn sớm đã chú ý tới mấy vị hắc mã từ Ngân Chấp bảng kia giết ra, bọn họ lúc trước gần như không có hành tung ở giang hồ Đại Hạ này, lại bỗng nhiên xuất hiện, lấy thế dễ như trở bàn tay lấy được vị trí đầu bảng Ngân Chấp, một loạt thí luyện cùng tỷ đấu sau đó đã bộc lộ ra lực lượng càng làm cho người ta càng thêm thán phục.

Mà điều càng làm cho Từ Hàn kinh ngạc chính là, hắn cảm nhận được Yêu khí từ trên cơ thể mấy người này, đó là hương vị của Tu La Quyết. Có một đám cao thủ trà trộn vào Chấp Kiếm các, nhưng Nguyên Tu Thành vẫn cực kỳ coi trọng hắn, hơn nữa Từ Hàn còn nghe được một câu nói từ chỗ Quỷ Bồ Đề, khiến hắn rất nhanh làm ra suy luận như vậy.

Bên trong Sâm La điện tranh quyền đoạt thế, mới khiến cho Nguyên Tu Thành phải tìm đến Từ Hàn.

Đương nhiên trong suy đoán như vậy cũng có không ít cảm quan cá nhân của hắn, nhưng quan sát thân sắc Nguyên Tu Thành lúc này, Từ Hàn biết mình đã đoán đúng.

Sắc mặt Nguyên Tu Thành trở nên u ám, y nhìn chằm chằm Từ Hàn, cắn răng nói: "Cố định lên giá cũng không phải là chuyện người làm ăn nên làm."

"Từ mỗ không phải là người làm ăn, ta muốn gặp hắn, xác định hắn có an toàn hay không, nếu Nguyên Diêm La không đồng ý việc này, vậy chuyện lấy máu Yêu quân này chỉ sợ ngươi phải tìm người khác rồi." Từ Hàn ung dung đáp lại.

Thân phận cùng lập trường giữa hai người vào lúc này dường như xảy ra đảo ngược.

"Ngươi không sợ ta giết hắn?" Sắc mặt Nguyên Tu Thành càng thêm âm trầm, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Ta đương nhiên sợ, nhưng ta đánh cuộc Nguyên Diêm La càng lo lắng hơn so với mình." Sắc mặt Từ Hàn cũng trở nên âm trầm.

Ánh mắt hai người giao thoa nhau ở giữa không trung, giống như kiếm ý đao mang va chạm, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa phần.

"Tốt!" Nhưng đến cuối cùng, Nguyên Tu Thành vẫn là người đầu tiên thu hồi ánh mắt của mình, y thấy được quyết ý liều mạng từ trong mắt Từ Hàn.

Y cũng không sợ Từ Hàn, mà chỉ cảm thấy có chuyện gì đó trọng yếu hơn tính mạng của đối phương mà thôi. Cho nên y lựa chọn thỏa hiệp.

"Ta dẫn ngươi đi gặp hắn." Y nói như vậy, sau đó xoay người lại. ...

Nguyên Tu Thành dẫn Từ Hàn đi ra khỏi phòng nhỏ rách nát kia.

Đêm đã khuya, mưa xuân cũng đã ngừng. Nhưng mái ngói trong ngõ nhỏ rách nát chồng chất nước đọng vẫn theo mái hiên chảy xuống từng chút từng chút một.

Nước mưa đập vào con đường đá trong hẻm, phát ra tiếng động nhỏ giọt giòn tan.

Bên ngoài con hẻm nhỏ là Hoành Hoàng thành phồn hoa, nơi đó có công tử bạch ngọc quần áo chỉnh †ề, có mỹ nhân trang điểm mỹ lệ như họa.

Trong hẻm nhỏ lại không có bất cứ thứ gì, chỉ có rác rưởi có thể thấy được ở khắp nơi, nhà ngói nhỏ bé, cùng với những người đi đường sắc mặt tê dại tựa như quỷ mị du đãng dưới bóng tối.

Trong ngõ và ngoài ngõ chỉ cách một bức tường, lại giống như có trời cao, tựa như hai thế giới khác biệt.

"Thế giới chính là như vậy, bề ngoài càng hào nhoáng, những thứ ẩn giấu càng không chịu nổi." Nguyên Tu Thành đi phía trước cảm thán nói.

Nhưng Từ Hàn theo phía sau lại chỉ bình tính chưa từng tiếp lời.

"Giống như cái gọi là Thiên Sách phủ, thế nhân đều cho rằng nó đại biểu cho công bằng, chính nghĩa. Nhưng bên trong vì đạt được chính nghĩa mà bọn họ tin tưởng, việc bọn họ làm cũng chẳng khác gì so với Trường Dạ ty". Nói đến đây, nam nhân quay đầu lại nhìn về phía Từ Hàn phía sau, cười hỏi: "Về điểm này, có lẽ Từ huynh đệ hiểu rất rõ."

"Ngươi không phải là gian tế Thiên Sách phủ phái vào Sâm La điện sao? Bôi nhọ chủ nhân mình như vậy không cảm thấy ngượng ư?" Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn rất không thích ngữ khí bao hàm ý của Nguyên Tu Thành.

"Đã từng là, nhưng hiện tại đã không phải nữa." Nguyên Tu Thành lắc đầu nói.

"Nói như vậy, ngươi đã bị Sâm La điện mua chuộc? Bọn họ cho ngươi lợi ích khiến ngươi chuyển qua trung thành với Sâm La điện ư." Từ Hàn hỏi.

Nguyên Tu Thành nghe nói vậy lại đột nhiên dừng bước, y lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, nói: "Nguyên mỗ chưa bao giờ trung thành với ai, Nguyên mỗ chỉ trung thành với bản thân mình. Về điểm này, ta rất giống với Từ huynh đệ."

Từ Hàn không cho ý kiến đối với lời ẩn dụ của Nguyên Tu Thành, tâm tư của hắn đều ở trên người Lưu Sanh, cũng không có hứng thú đàm luận những chuyện không đâu vào đâu này với đối phương.

Nguyên Tu Thành dường như cũng nhìn ra điểm này, y cũng trầm mặc không nói gì nữa, chỉ dẫn Từ Hàn đi vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ. ...

Rất nhanh hai người đã đi tới bên trong hẻm nhỏ, nơi đó là một mảnh khu ổ chuột khổng lồ, từng tấm ván gỗ dựng lên thành lều, ở phía dưới còn trải một ít cỏ khô là coi như một nơi trú ẩn, nơi này đại khái là chỗ một ít lão nhân cùng trẻ em dáng người gây gò sinh sống, thấy hai người Từ Hàn đi tới, bọn họ đại khái từ trên quần áo hoa lệ của đối phương nhận ra là người có tiên, một đám người khi đó vây quanh hai người này.

Nguyên Tu Thành lập tức khẳng khái ban phước, từ trong ngực móc ra một túi tiền, không chút tiếc nuối chia từng đồng xu cho đám ăn mày đang ùa tới này.

Thế nhưng trong túi tuy rằng có không ít tiền, nhưng ăn mày còn nhiều hơn gấp mấy lần. Cho nên không thể tránh khỏi một số người nhận được tiền, nhưng có vài kẻ lại hai bàn tay trắng. Người nhát gan yếu ớt chỉ có thể ở bên trơ mắt nhìn, mà kẻ có gan có sức lại trợn mắt nhìn chằm chằm, hiển nhiên trong lòng đã có chút ý động.

Tiền tài trong túi Nguyên Tu Thành rất nhanh liên thấy đáy.

Y lắc lắc túi tiền trong tay mình với đám ăn mày kia, ý bảo bên trong đã không còn tiền bạc, sau đó bất đắc dĩ nhún nhún vai, rồi mới dẫn Từ Hàn tiếp tục đi về phía trước.

Mà phía sau rất nhanh truyền đến một hồi tức giận mắng cùng cầu xin tha thứ.

Từ Hàn không quay đầu lại, nhưng hắn đại khái đã có thể đoán được cảnh tượng nơi đó.

"Không lo nghèo chỉ lo bất bình đẳng." Giọng nói của Nguyên Tu Thành lần thứ hai vang lên.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, không đáp lại lời nam nhân này.

Nguyên Tu Thành vẫn lơ đễnh như cũ, y tiếp tục đi về phía trước, dừng bước trước một túp lều, trong túp lều có một nam hài bộ dáng mười hai mười ba tuổi, dáng người gầy gò, làn da ngăm đen, giống như là bị người vớt lên từ trong bùn.

Gã cũng không cướp đoạt những tiền tài kia giống như những tên ăn mày khác, khi nhìn thấy Nguyên Tu Thành liền đứng lên, đợi đến khi y đi tới trước mặt mình, gã lại càng cung kính chắp tay với nam nhân này, bộ dáng nhìn qua có chút vụng về, nhưng thái độ lại nghiêm nghị khiến người khác ngoài dự liệu.

Nguyên Tu Thành khẽ gật đầu cười cười với gã, đứa bé kia liền vội vàng tránh thân thể mình ra, kéo một khối rèm rách sau lưng mình lên.

Khi đó một bậc thang đá dẫn xuống lòng đất liền xuất hiện trong mắt Từ Hàn.

"Mời đi." Nguyên Tu Thành cười cười, đưa tay ra hiệu cho Từ Hàn.

Từ Hàn nhìn nam nhân này một cái, hít sâu một hơi liên cất bước đi vào trong. ...

Nếu như nói, con hẻm nhỏ rách nát này cùng Hoành Hoàng thành phồn hoa là chênh lệch giữa giàu nghèo, vậy cảnh tượng dưới lòng đất nơi đây có thể xưng là khác biệt một trời một vực.

Sau khi xuyên qua một đoạn thông đạo sâu thẳm cũng không tính là dài, cảnh tượng trước mắt liền rộng mở.

Một gian phòng khổng lồ ánh vàng huy hoàng xuất hiện trước mắt Từ Hàn, trong đó oanh ca yến vũ, ly chén đan xen.

Trong đó ngồi đầy nam nữ mặc cẩm bào, nam nhân đại khái sắc mặt ửng hồng, hai tròng mắt tỏa sáng, mà nữ nhân thì gần như chỉ khoác lấy lụa mỏng, đi lại trong đám nam nhân, cũng không chút kiêng dè nào, ngược lại cực kỳ hưởng thụ để cho những nam nhân này ôm ấp hoặc là trực tiếp bế vào trong ngực.

Mà hai bên gian phòng khổng lồ còn có vô số phòng nhỏ, trong đó đốt nến đỏ u ám, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tà âm khiến cho người ta cảm thấy rạo rực.

"Từ khi nào Sâm La điện chuyển qua sinh ý tú bà rồi vậy?" Sau khi kinh ngạc lúc đầu qua đi, Từ Hàn liền cười lạnh hỏi.

"Làm ăn mà, đương nhiên khách nhân cần cái gì chúng ta sẽ cho cái đó."

"Ngươi đừng nhìn những người này hiện tại ngợp trong vàng son, hình như cầm thú, nhưng khi ra khỏi cửa này, ở bên ngoài bọn họ hoặc là nhân thân Hoàng tộc Lý gia này, hoặc là công tử của vị quan to hiển quý nào đó, còn có không ít danh túc giang hồ, thậm chí những Nho sĩ cổ hủ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức.' "Đại Hạ này thái bình quá lâu, kim ngọc đều bày ở biên quan, lại không biết ruột bông rách đã gân như gặm sạch sẽ căn cơ của quốc gia này rồi."

Nguyên Tu Thành thở dài như thế, nhìn bộ dáng tựa như còn thật sự là cảm thấy thương hoài vì chuyện như vậy.

Dứt lời này y lại lắc đầu, lần thứ hai cất bước, dẫn Từ Hàn xuyên qua đại điện nến đỏ rượu nồng này, đi tới một cánh cửa hắc ám, y thắp sáng ngọn nến trong phòng lên, nhưng ánh nến le lói lại không xua tan được bóng tối trong phòng, ngược lại có thêm một chút sâu thẳm.

Trong ánh nến đung đưa, Nguyên Tu Thành đi tới bên cạnh vách tường trong cửa phòng, y hơi hơi mò mẫm, ấn một cái ở chỗ nào đó, một cái cơ quan đã bị kích phát, bức tường đá kia lại vào lúc đó kèm theo một trận thanh âm nặng nề mà từ giữa tách ra.

Gào!

Còn không đợi Từ Hàn phục hồi tinh thần lại, một tiếng gâm gừ bao lấy phẫn nộ vô biên đã từ trong hốc tường kia truyền đến.

Một con dã thú cả người và tứ chỉ màu xanh mang theo đôi mắt đỏ tươi đột nhiên từ trong hốc tường kia vọt ra, trực tiếp giết tới Từ Hàn.

Từ Hàn hoảng hốt, đang muốn kích phát kiếm ý quanh thân chống đỡ. Thế nhưng thân ảnh kia đã đột nhiên dừng lại ở khoảng cách ước chừng không tới một thước trước người hắn.

Hắn lúc này mới phát hiện thì ra chỗ cổ con dã thú kia đã bị một sợi xiêng xích to lớn trói buộc thật chặt, dã thú kia dường như cũng không cam lòng dừng lại như vậy, nó giãy giụa tiến vê phía trước lân nữa, nhưng xiềng xích kia lại cực kỳ kiên cố, bất kể nó dùng cách nào cũng không thể tránh thoát được.

Chỉ có thể không ngừng rít gào với Từ Hàn, dùng cách này để phát tiết lửa giận trong lòng.

Mà cũng chính lúc này, Từ Hàn mượn nhờ ánh nến u ám trong phòng, rốt cục cũng thấy rõ bộ dáng dã thú kia.

Tuy rằng hai tròng mắt gã đỏ như máu, tuy rằng tứ chi của gã đã áp sát rạt trên mặt đất, có móng vuốt sắc bén ẩn hiện, tuy rằng trên mặt gã phủ đầy lân giáp quỷ dị, nhưng Từ Hàn sau khi hơi sửng sốt vẫn có thể nhận ra đối phương.

Sắc mặt của hắn lúc đó biến đổi, thân thể run rẩy.

Hắn nhìn chằm chằm con dã thú kia, ánh mắt chớp động gọi: "A Sanhl"
Bình Luận (0)
Comment