Chương 136: Thế giới hung ác
Chương 136: Thế giới hung ácChương 136: Thế giới hung ác
"Dã thú" kia hai mắt đỏ thẫm, quanh thân phủ đầy lân giáp, khóe miệng thậm chí mơ hồ hiện ra vài phần dấu vết răng nanh, trên người gã có rất ít dấu vết của Nhân loại, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn khó có thể phát hiện sự khác biệt giữa gã và yêu quái.
Nhưng gã đúng là Lưu Sanh.
Từ Hàn liếc mắt một cái liền nhận ra.
Hắn chưa bao giờ nhận sai đối phương.
Từ Hàn vươn tay ra, muốn thăm dò Lưu Sênh lúc này, thử xem gã có nhớ mình hay không, thử xem đối phương còn có chút nhân tính hay đã hoàn toàn lạc lối.
"Tốt nhất ngươi đừng làm như vậy." Chỉ là tay Từ Hàn mới vươn ra, giọng nói của Nguyên Tu Thành đã bỗng nhiên vang lên."Hiện tại hắn đã không nhận ra ngươi, Yêu khí khổng lồ bộc phát trong cơ thể hắn, nếu không phải có chiếc xích sắt luyện yêu đặc chế này, chỉ sợ ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên ít trêu chọc mới tốt."
Từ Hàn nghe vậy nhìn Lưu Sanh không ngừng gầm lên giận dữ về phía mình, lông mày nhíu lại, hắn do dự một hồi, rốt cục vẫn thu hồi tay mình. Sau đó đưa mắt nhìn về phía Nguyên Tu Thành, trâm giọng hỏi: "Tinh huyết Yêu quân có thể cứu hắn?"
"Đương nhiên có thể." Nguyên Tu Thành cười cười,'Ngươi vẫn luôn không tin ta, nhưng vẫn phải tin những tinh nhuệ mà Sâm La điện tốn công tốn sức điều đến Hoành Hoàng thành chứ."
"Hắn sẽ khỏe lại?" Từ Hàn lại hỏi.
"Đương nhiên sẽ, không chỉ tốt hơn, hắn còn có thể càng thêm cường đại hơn so với hiện tại, thậm chí cũng có khả năng tìm lại ký ức đã mất." Nguyên Tu Thành cười tủm tỉm nói.
"Chỉ cần một giọt tinh huyết là được?" Từ Hàn tiếp tục đặt câu hỏi.
"Chỉ cần một giọt." Nguyên Tu Thành cũng không cảm thấy phiền trả lời câu hỏi của Từ Hàn.
"Vậy các ngươi sẽ buông tha cho hắn sao? Ý ta là có một chiến lực cường đại như vậy, dùng thủ đoạn xài cho đến hết của Sâm La điện, các ngươi sẽ thả hắn rời đi sao?"
"Từ huynh đệ không tin?" Nguyên Tu Thành nhướng mày, y mơ hồ nhận ra được sự khác thường của Từ Hàn, cho nên theo bản năng quy trách vào những nghi ngờ của thiếu niên, lập tức nói: "Một khi hắn hấp thu tinh huyết của Yêu quân, chỉ cần bảy tám ngày, hắn sẽ có thể khôi phục nguyên trạng, nếu đánh giá không sai chiến lực, chỉ sợ đã là nửa bước Tiên cảnh, với tu vi như vậy, xích sắt luyện yêu này cũng không khóa được hắn, lấy thế lực của Sâm La điện ở Đại Hạ, cái giá phải bỏ ra để lưu lại hắn là quá lớn, cho nên ngươi yên tâm, chỉ cần Từ huynh đệ hoàn thành giao dịch của chúng ta, ta nhất định đưa Lưu Sanh hoàn chỉnh đến trước mặt ngươi."
Từ Hàn nghe lời nói này, trong mắt chợt có một đạo Thần quang lóe rồi biến mất.
Hắn tựa như tin phục với lời nói của Nguyên Tu Thành, cũng không hỏi thêm vấn đề gì khác nữa.
Từ Hàn quay đầu nhìn về phía Lưu Sanh không ngừng rít gào vê phía mình, thân thái trong mắt chớp động.
Dường như không tự chủ được, hoặc là khó kiềm chế tâm tình mình, Từ Hàn vươn tay lần nữa —— là tay trái, tay trái vốn thuộc về hắn về phía con dã thú gầm thét kia.
Nguyên Tu Thành muốn ngăn cản, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Lưu Sanh đã sớm ngửi thấy mùi máu thịt, thân thể gã mạnh mẽ nhào về phía trước, Từ Hàn mặc dù kịp thời thu hồi tay mình, nhưng đầu ngón tay vẫn không tránh khỏi bị răng nanh sắc bén của Lưu Sanh cạo rách, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Lưu Sanh nếm được mùi máu tươi lập tức phát cuồng, gã gào thét muốn xông tới, nhưng sợi xích phía sau lại giữ lấy gã thật chặt, gã chỉ có thể không ngừng gầm lên giận dữ, nhưng trừ chuyện đó ra, cũng không thể làm được bất cứ chuyện gì.
"Ta nói rồi, hắn đã không nhớ rõ bất cứ người nào, thứ có thể cứu hắn chỉ có tinh huyết của Yêu quân." Nguyên Tu Thành sau khi hơi sửng sốt đã lần thứ hai lên tiếng.
Từ Hàn vẫn chưa đáp lại y, hắn chỉ sững sờ nhìn Lưu Sanh, sắc mặt âm trâm, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa. ...
"Kỳ thật ta rất thích ngươi, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, tôi đã cảm thấy ngươi cực kỳ đặc biệt." Ra khỏi túp lều rách nát kia, Nguyên Tu Thành sóng vai mà đi cùng Từ Hàn bỗng nhiên nói.
Từ Hàn cũng không nghiên cứu kỹ vì sao Nguyên Tu Thành bỗng nhiên nói ra lời như vậy, hắn chỉ khẽ liếc nam nhân một cái, hỏi: "Cho nên ngươi liền để cho ta làm con rắn bị rồng cắn nuốt?"
Từ Hàn cũng không ngu xuẩn, hắn bị gieo phương pháp Long Xà song sinh vào người, hiển nhiên là một âm mưu cực kỳ thâm sâu, cụ thể bắt đầu từ đâu, Từ Hàn sau này nghiêm túc suy nghĩ một chút, chỉ sợ là bắt đầu từ khi gặp gỡ vị Nguyên Tu Thành này đi. Nếu không sẽ không thể nào giải thích được, vì sao ngày đó y lại trùng hợp được sắp đặt tham dự nhiệm vụ ám sát Tần Khả Khanh.
Nguyên Tu Thành vuốt ve ống tay áo, cũng không dây dưa với Từ Hàn trong việc này, y tiếp tục nói: "Ta vẫn cảm thấy Từ huynh đệ là một loại người giống ta, ta xưa nay vốn tích tài, cho rằng lấy lá gan cùng tâm tính của Từ huynh đệ, không phải chỉ là một kẻ liều mạng, cầu an ở Đại Hạ này."
"Thế nào? Nguyên Diêm La muốn mời ta đồng mưu đại sự?" Từ Hàn chế nhạo.
Hai người lúc này đã đi đến đầu ngõ rách nát kia.
Trong ngõ nhỏ một mảnh tối tăm, không thấy mặt trời, ngoài ngõ nhỏ đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày.
Nguyên Tu Thành nghiêng người, giới hạn sáng sủa và hắc ám theo mi tâm của y xẹt xuống, chia người y ra thành hai nửa.
Y nhìn thẳng Từ Hàn, nói: 'Không thể nói là đồng mưu đại sự, xem như là một phần thiện ý, dù sao ta và ngươi coi như là quen biết nhiều năm, ngươi có lẽ cũng cảm nhận được lực lượng của Sâm La điện, mà những thứ này cũng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Cần phải nhớ kỹ một câu của Nguyên mỗ, ngươi có thể không thích Sâm La điện, thậm chí có thể chán ghét nó, ngươi có thể gia nhập vào trong đó, cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng ngàn vạn lần không nên ý đồ ngăn trở bước chân của nó, nó còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi."
Dường như nghe ra vẻ thành khẩn hiếm có trong lời này của Nguyên Tu Thành, Từ Hàn ngẩn người, vào lúc đó cũng nhìn thẳng về phía nam nhân.
Hắn nhìn hồi lâu, sau đó trịnh trọng bái lạy với nam nhân này.
"Cảm ơn Nguyên huynh khuyên bảo, Từ mỗ nhớ kỹ lời này."
Dứt lời, thiếu niên liền xoay người, cất bước đi về phía đường phố Hoành Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng kia.
Mà Nguyên Tu Thành nhìn theo bóng lưng thiếu niên đi xa, sau đó cũng xoay người, bước vào ngõ hẻm rách nát một mảnh hắc ám sâu thẳm, không thấy mặt trời nọ.
Ánh sáng và bóng tối vào thời điểm đó bị cắt ra cực kỳ rõ ràng.
Hai người bước ngược hướng nhau, dần dần đi xa. ...
"Đa tạ các vị"
"Đa tạ các vị!"
Ngụy tiên sinh khom lấy người mình, cầm cái chén sứ kia đi tới đi lui trong đám khách nhân xem kịch, đợi đến khi đám người tản đi, lão đưa mắt nhìn chén sứ trong tay, bên trong đầy ắp đồng xu. Lão nhân lập tức mặt mày hớn hở, tâm tình cảm thấy không tôi, thậm chí trong miệng còn khẽ ngâm nga khúc nhạc.
Lão nhân đưa mắt nhìn vào bầu trời, mặt trăng và bầu trời sao đã bị che khuất bởi những đám mây đen, lão đoán chừng trời sắp đổ cơn mưa lần nữa.
Lúc này mới vội vàng quay vê quây hàng của mình, muốn thu hồi đồ vật của bản thân rồi trở lại trong viện.
Chỉ là lão vừa mới bước chân ra, bên tai đã truyền đến một tiếng rống lớn cực kỳ thô lỗ.
"Àil Lão gia kia, ta nói cho ngươi biết! Không được nhúc nhích!"
Ngụy tiên sinh sửng sốt, lão theo tiếng vọng nhìn lại, đã thấy mấy vị sĩ tốt mặc áo giáp đang nghênh ngang đi về phía mình.
Lão nhân dường như ý thức được cái gì, vội vàng nhét chén sứ kia vào trong ngực mình, nhưng hành vi như vậy vẫn bị những sĩ tốt tuần tra kia nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
"Giấu cái gì?" Tên quan quân cầm đầu đi tới trước mặt lão nhân cười lạnh hỏi.
Nguy tiên sinh cúi đầu, không trả lời.
Những sĩ tốt kia dường như đã thấy quen tình huống như vậy, cũng không để ở trong lòng, ngược lại bọn họ rất ăn ý vây quanh quầy hàng phía sau lão nhân đi hai vòng, bọn họ tùy ý cầm lấy bóng ảnh dùng để hát hí kịch, động tác cực kỳ thô bạo.
"Người mới tới?" Tên quan quân kia đột nhiên hỏi.
"Vâng." Lão nhân gật đầu đáp.
"Có biết quy củ ở đây không?” Sĩ quan vươn tay ra ở trước mặt mình, ngón tay tùy ý chà xát.
"Quy củ?" Lão nhân dường như không hiểu ý của đối phương, ánh mắt lúc đó có chút nghi hoặc.
"Hừ! Lão già! Đừng cho mặt mà không biết xấu hổ." Ai ngờ đúng lúc này, những sĩ tốt phía sau lại đột nhiên cầm lấy bóng ảnh, hung hăng ném xuống mặt đất đầy nước đọng, sau đó còn không hả giận, lại càng đồng loạt vươn chân mình giãm lên những thứ kia. Mặc dù không đến mức làm hỏng những bóng ảnh kia, lại làm cho trên mặt dính đầy bùn nước, bộ dạng hoàn toàn thay đổi.
"Quân gia...' Lão nhân thấy thế sắc mặt biến đổi, đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng vị quan quân cầm đầu kia lại mạnh mẽ vươn tay ra, bắt lấy Ngụy tiên sinh, đưa tay kéo đồ đạc trong ngực ra.
Người đi đường chung quanh vốn cũng tận mắt nhìn thấy chuyện này, nhưng không có ai nguyện ý đắc tội sĩ tốt trong thành này vì một vị lão nhân không quen biết.
Vì thế tiền trong ngực lão nhân bị quân gia lấy lý do thu thuế mà cướp bóc toàn bộ, lão nhân nhìn bóng lưng quân gia rời đi, thở dài, chỉ có thể đứng dậy thu thập một mảnh quầy hàng hỗn độn của mình. Nhưng lão mới vừa khom người xuống, đầu đường Hoành Hoàng thành ồn ào bỗng nhiên im lặng lại.
Ánh trắng trong rương gỗ chớp động, thời không trong Hoành Hoàng thành vào thời khắc này như ngưng đọng, một bóng dáng lúc đó hiện lên trước người lão nhân.
"Những thứ kia cực kỳ trọng yếu đối với ngươi, vì sao không ngăn cản bọn họ." Người nọ trâm giọng hỏi.
"Mạnh mẽ lưu cũng không phải là duyên, giữ lại cũng vô dụng." Lão nhân cũng không ngẩng đầu, tiếp tục khom người nhặt bóng ảnh rải rác trên mặt đất lên.
"Ngươi có kết thiện duyên ngàn năm cùng phương thế giới này, cho dù người hung dữ đại ác, chỉ cần ngươi không chủ động trêu chọc, hắn sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, sao lại..." Người nọ cau mày nghi hoặc nói, nhưng lời còn chưa dứt, gã giống như là cảm giác được cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi.'Ngươi nhận bái thứ ba của hắn rồi?"
Thanh âm của gã khi đó trở nên cao vút, dường như loáng thoáng còn mang theo chút khó hiểu cùng tức giận.
"Ừm”' Ông già gật đầu.
"Ngươi biết làm như vậy, bọn chúng sẽ phát hiện ra ngươi, tất cả chuyện này chỉ sợ cũng do bọn chúng âm thầm tính toán, cố ý muốn làm hỏng tu vi tạo hóa của ngươi!" Nam nhân kia dường như cũng không hài lòng với thái độ của lão nhân."Hắn đến tột cùng là ai? Sao ngươi lại toàn tâm toàn ý giúp hắn như vậy?”
Lúc này lão nhân cuối cùng cũng thu dọn xong bóng ảnh trên mặt đất, lão đứng thẳng người, thần sắc bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, trâm giọng nói: "Ta không phải đang giúp hắn, ta cũng đang giúp ngươi, giúp thiên địa này, giúp chúng sinh trong thế giới hiện tại."
"Ý ngươi là sao? Ngươi đã biết hắn là ai?" Sắc mặt nam nhân lại biến đổi, gã cắn răng hỏi: "Rốt cuộc hắn là người nào?"
Lão nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Ác của thế giới, ma quỷ đến từ tinh không vạn vực."
"Chúng sinh vốn thiện, anh linh ra rời ở viễn cổ ban sơ."
"Hắn từng sóng vai với người giám thị, cũng từng hủy diệt vô số thế giới."
"Hắn là đại kiếp nạn thế giới rách nát này, cũng là sinh cơ cuối cùng của chúng sinh thế giới hiện tại."