Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 525 - Chương 137: Xin Lỗi?

Chương 137: Xin lỗi? Chương 137: Xin lỗi?Chương 137: Xin lỗi?

Trước khi ra khỏi Lương châu vào Ký châu, Mông Lương cố ý dừng chân ở biên thùy một ngày.

Đại Hoàng thành ở biên giới Lương châu cùng Ký châu đã được trùng kiến lại, tuy rằng mơ hồ có thể thấy được vết sẹo trận đại chiến năm đó để lại cho nó, nhưng lữ khách đi lại ở đây tựa như đã quên đi trận đại chiến ngươi chết ta sống kia, bọn họ trước sau như một buổi sáng xuất hiện hoàng hôn quay về, bận rộn vì sinh kế, cũng vì cuộc sống thoải mái hơn. Chỉ có trên bãi tha ma chôn cất hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ ngoài cửa thành cỏ cây không mọc, dường như còn đang kể lại về trận đại chiến bi thương kia.

Mông Lương ngồi xuống bên cạnh một cửa hàng bánh bao ở Đại Hoàng thành, gọi một lồng bánh bao, vừa ăn chút bánh bao có thể nói là không ngon kia, vừa ngửa đầu nhìn về phía ba ngọn núi hùng vĩ xa xa.

Hôm qua trời mưa một trận.

Mặt trời mọc lên, hơi nước mông lung, ngọn núi xa xa dưới hơi nước quanh quẩn, từ xa nhìn lại tựa như Tiên cảnh.

Mông Lương nghĩ, hắn chính là quen biết Tử Ngư ở dưới Tiên cảnh này, tâm tình không hiểu sao tốt hơn rất nhiều.

Hắn bỏ cái bánh bao cuối cùng trên tay vào trong miệng, lại uống một chén nước trong, sau đó đứng lên siết chặt trường kiếm kỳ quái quấn đầy vải trắng bị hắn cõng trên lưng, lại cầm lấy bội kiếm đặt trên bàn, lúc này mới tính tiền cất bước đi ra khỏi Đại Hoàng thành.

Mấy ngày gần đây, tin tức về việc Đại Hạ sắp động võ với Đại Chu sau mùa thu lại truyên đến xôn xao, dân chúng ở Ký châu ngược lại đã quen với việc chinh phạt cách năm ba một lần này, tin tức đại chiến vẫn chưa mang đến bất kỳ sự khác thường hay sợ hãi nào cho dân chúng chỗ này. Đám người qua lại trên quan đạo tuy rằng không thể so sánh với ngày xưa, nhưng vẫn cuồn cuộn không ngừng, chưa từng đoạn tuyệt.

"Nói như vậy lão già kia chẳng phải đã sống một ngàn năm sao?" Có lẽ do một đường trải qua quá mức không thú vị, Mông Lương đi trên quan đạo chợt lẩm bẩm.

Đương nhiên hắn cũng không nhận được đáp lại, vì thế chỉ còn biết thở dài, dường như cảm thấy trận "lâu bà lâu bâu" này cũng không nên trâm mặc như vậy.

Nhưng Mông đại thiếu gia rất nhanh lại đề nên hứng thú, bắt đầu tiếp tục lải nhải.

"Tại hạ xem qua ghi chép trong Kiếm Lăng, không phải nói Tiên nhân trên thế gian không thành Chân Tiên, sẽ nhất định phải bỏ mạng trong Thiên kiếp trăm năm lần thứ mười ư? Ngài xem vị Đạo tổ kia vì ứng phó Thiên kiếp thứ mười mà bận đến sứt đầu mẻ trán, vì sao lão đầu tử còn thảnh thơi ngồi ở Kiếm Lăng?”

"Còn nữa. Không phải nói Kiếm Lăng chúng ta chính là người thủ kiếm sao? Hình Thiên kiếm không thấy đâu, thanh Nghiệt Long này cũng bảo tại hạ mang ra ngoài, vậy vì sao còn muốn thủ lăng, mỗi người chúng ta chia nhau một thanh, mang theo bên người không phải là xong rồi, hà cớ gì phải ngây người ở nơi đó?"

"Đúng rồi, vị Đạo tổ kia đến tột cùng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngài ấy thật sự có thể dựa vào bản lĩnh của mình thành tựu vị trí Chân tiên ư? Tại hạ nghe ngữ khí của lão đầu tử, sao cảm giác vị Đạo tổ này cũng không có gì quá tốt đẹp?"

Câu hỏi của Mông Lương như đạn pháo không ngừng bắn ra, nhưng kết quả vẫn là đá chìm biển rộng, không có tin tức.

Hắn có chút bất mãn, lúc đó chợt bĩu môi, rốt cục chuẩn bị phóng ra đại chiêu. Cho nên hắn lập tức trâm giọng, ngữ khí trở nên kỳ lạ một chút.

"Ai, ngài nói năm đó giúp Phu tử của Thiên Sách phủ gieo xuống phương pháp Long Xà song sinh ở trên người hắn."

"Ngài tính kế người ta như vậy, còn nói tại hạ mang ngài đi tìm hắn, hắn sẽ chịu gặp mặt ngài hay sao?”

Lời này vừa ra khỏi miệng, Mông Lương chỉ cảm thấy thân trường kiếm mình cầm trong tay chợt run rẩy, sau đó trong đầu hắn liền vang lên một trận thanh âm thô kệch.

"Thằng oắt con, ít nhàn rỗi nói bậy, nếu lão phu thật sự muốn hại hắn, cần gì phải hao tâm tốn sức lấy cho hắn một cánh tay Yêu như vậy?"

Mông đại thiếu gia bị mắng cho máu chó đầy đầu, thế nhưng hắn cũng không có một chút tức giận nào, ngược lại có chút hưng phấn.

Đã lâu lắm rồi không ai nói chuyện với hắn, Mông đại thiếu gia hắng giọng, làm rõ suy nghĩ trong đầu, chuẩn bị mười phần để nghênh đón trận chiến miệng lưỡi này.

"Nếu nói như vậy, ngài còn lưu lại đường sống cho hắn ư?”

"Nói nhảm!"

"Thế làm sao lại có người giám thị tới?"

"Làm sao mẹ nó, ta sao có thể biết được? Thế nhưng phương pháp Long Xà song sinh, nếu tiểu tử kia bị rút ra Long khí cùng sinh cơ, Yêu khí bàng bạc cùng sinh cơ trong cánh tay Yêu thuộc về Yêu quân sẽ xâm nhiễm thân thể hắn, để cho hắn trùng sinh, chỉ cần hắn có thể vượt qua một kiếp này, về sau sẽ rất có lợi đối với hắn. Nhưng làm sao biết được, Vô Thượng chân nhân của Thái Âm cung cũng tham dự việc này, còn muốn đoạt Long khí, phong ấn cánh tay Yêu của tiểu tử kia, sau đó lại càng có người giám thị đến! Ta dù phán đoán thâm sâu đến đâu cũng không ngờ lai lịch tiểu tử này lại rắc rối như vậy!" Thanh âm kia càng lúc càng nóng nảy, có chút tức giận, cũng có chút không đủ sức lực.

Nhưng bất kể nói như thế nào, lão cũng đã tính kế Từ Hàn, cho nên trong lòng vẫn luôn luôn có thẹn.

"Vậy lần này ngài đi gặp hắn là muốn làm cái gì? Xin lỗi ư?"

"Xin lỗi? Thương Hải Lưu ta tung hoành thiên hạ sáu mươi năm, cho tới bây giờ cũng không biết hai chữ xin lỗi viết như thế nào!" Ngữ điệu của thanh âm kia lại trở nên cao vút.

"Vậy ngươi đi làm gì?”

"Trả nợt"

Mông Lương nghe vậy ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nói: "Đó chính là xin lỗi."

"Không phải!" Chủ nhân của thanh âm kia cố chấp lặp đi lặp lại suy luận của riêng mình.

Mông Lương cũng lười dây dưa nhiều với lão trong việc này, hắn bỏ qua đề tài hiện tại, tiếp tục nói: "Không phải nói trên người hắn cõng kiếp nạn, ngay cả người trên trời cũng không muốn buông tha hắn, ngài muốn đi cứu hắn làm gì?"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Lẽ nào trơ mắt nhìn hắn chết ư?" Thanh âm kia hỏi.

"Làm không tốt ngài sẽ chết."

"Con mẹ nó, lão tử vốn đã quy thiên!"

Nghe đến đây, khóe miệng Mông Lương chợt gợi lên một nụ cười.

Hắn trầm mặc xuống, không có ý tứ đấu tiếp với thanh âm kia nữa, nhưng chủ nhân của thanh âm kia khi đó lại giống như phản ứng lại, giọng nói của lão lại vang lên trong lòng Mông Lương: "Tiểu tử, ngươi đang thăm dò ta?”

Mông Lương nghe vậy vẻ mặt có chút xấu hổ: "Cũng không thể nói... thăm dò... Chỉ là muốn biết rốt cuộc sư thúc đang suy nghĩ cái gì?"

Chủ nhân của thanh âm kia trầm mặc một hồi lâu, ngữ điệu đột nhiên trở nên cổ quái: "Vậy nếu ta nói muốn đi giết tiểu tử kia, lấy lòng những đại nhân vật nọ, nói không chừng bọn họ còn có thể thưởng cho ta một bộ thân thể, để cho ta sống lại, ngươi sẽ làm như thế nào?”

"Vùng hoang dã này... nếu chôn một thanh kiếm, có lẽ chẳng ai rỗi hơi báo ta giết người giấu xác rồi?"

Thanh âm kia nghe lời này chợt im lặng một lần nữa. Sau một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc Trần Tử rốt cuộc tìm loại đồ đệ gì vậy??!"

Nói xong lời này, trường kiếm trong tay Mông Lương liền run lên, mọi thứ quy về yên tĩnh.

Nhưng trước đó, thanh âm kia rốt cuộc nói: "Đừng dây dưa nữa, mau đi Đại Hạ nhanh một chút, nếu không quá mất canh giờ, tiểu tử kia thật sự có mệnh hệ gì đó, ta cũng sẽ chết không nhắm mắt được."

Mông Lương cũng không để ý đối với việc này, ý cười trên khóe miệng hắn càng sâu, kiếm ý trong cơ thể khi đó tuôn ra, dưới tiếng than sợ hãi của những người xung quanh, hắn tung người nhảy lên, hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía phương bắc.

Có lẽ vì cảm thấy một người đi đường quá mức nhàm chán, Mông Lương sau khoảng chừng trăm hơi thở lại lần nữa mở miệng hứng thú hỏi.

"Lại nói vì sao sư thúc năm đó phải trộm Hình Thiên kiếm từ trong Kiếm Lăng ra vậy?"

"Là vì giết tên Hoàng đế kia sao? Nhưng Hoàng đế đã chết, vì sao ngài lại không đưa kiếm về? Không phải nói hung kiếm lưu lạc trên đời sẽ thành đại họa, Kiếm Lăng chúng ta chính là vì thủ kiếm, nhưng hiện giờ ngược lại, không mang Hình Thiên kiếm về, tại hạ lại cõng một thanh đi ra..."

Mông Lương vốn tưởng rằng câu lải nhải lải nhải như vậy sẽ không được người kia hứng thú đáp lại, nhưng ai ngờ lời này mới ra miệng không bao lâu, thanh âm kia lại vang lên trong đầu hắn.

"Hung kiếm mạnh hơn nữa, cũng chỉ là kiếm."

"Trên đời này, thứ đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải là kiếm, mà là lòng người."

"Kiếm Lăng có mạnh đến đâu, cũng không thể kiềm chế được người có dã tâm, ngậm đắng nuốt cay tính kế mười năm, trăm năm thậm chí ngàn năm, lưu lạc bên trong hậu thế, phàm là kẻ có thể ngự kiếm này, người sử dụng kiếm vào việc tốt sẽ là đại hạnh của Kiếm Lăng, cũng là đại hạnh đối với thương sinh.....
Bình Luận (0)
Comment