Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 138: Hình Thiên Kiếm

Chương 138: Hình Thiên kiếm Chương 138: Hình Thiên kiếmChương 138: Hình Thiên kiếm

"Từ Lai, Từ Lai." Tống Nguyệt Minh ôm đứa bé mũm mĩm trong ngực, trên mặt đầy ý cười lặp lại tên của đối phương.

Em bé còn đang ở trong tã lót mở to tròng mắt nhìn nam nhân trước mặt mình, có chút nghi hoặc, cũng có chút thân cận. Với tuổi tác của nó, ngay cả nói chuyện cũng chưa học được, làm sao có thể hiểu ý trong lời nói của Tống Nguyệt Minh, nó chỉ cảm thấy thú vị, liền ghi nhớ hai chữ Từ Lai, Từ Lai.

Nữ tử mặc áo xanh ở một bên tươi cười đầy mặt nhìn nam nhân ôm đứa bé, trong con ngươi cong thành trăng lưỡi liềm lóe ra hào quang, mặc dù không nói lời nào, nhưng vẻ hạnh phúc sớm đã tràn đầy hai gò má xinh đẹp.

Tống Nguyệt Minh dường như cảm nhận được ánh mắt của nữ tử, y gian nan dời tâm thần khỏi người đứa nhỏ kia, lúc này mới nhìn về phía nữ tử, chân thành nói: "Mấy ngày nay vất vả cho phu nhân rồi."

Nữ tử cực kỳ nhu thuận lắc đầu: "Có thể phân ưu cho phu quân, vốn là chuyện Tử Xuyên nên làm."

Tống Nguyệt Minh thấy nàng hiểu chuyện như thế, trong lòng càng áy náy. Nhưng y rất nhanh thu hồi tâm tư như vậy, lại hỏi: "Đúng rồi, nàng cũng vừa mới sinh hài tử, có lẽ nên ở Linh Lung các nghỉ ngơi thêm một chút thời gian, mang theo hài tử một đường bôn ba, đến thành Trường An này quả thực rất vất vả."

"Huống chi một đường này đều có đệ tử trong môn hầu hạ, thiếp cũng không cảm thấy vất vả, lại nói tiếp phải nhờ sư tôn đại nhân sắp đặt những việc này, cũng là thông cảm cho vợ chồng chúng ta nhiều ngày không gặp, lại nói tiếp đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến bây giờ còn chưa từng thấy qua diện mạo cha nó như thế nào!" Hạ Tử Xuyên nói như vậy, còn không khỏi có chút trách cứ nhìn Tống Nguyệt Minh một cái.

Sắc mặt Tống Nguyệt Minh khi đó hơi đổi, rồi lại trong nháy mắt khôi phục bình thường.

Y ôm đứa nhỏ trong tay, nhìn khuôn mặt khả ái kia, lại vui vẻ trêu chọc, y lấy tay nhẹ nhàng đong đưa trước mắt đứa nhỏ, miệng nói: "Từ Lai, gọi phụ thân, gọi phụ thân đi."

Hạ Tử Xuyên thấy thế không khỏi nũng nịu nói: "Phu quân, Lai nhi mới mấy tháng tuổi, làm sao có thể gọi là phụ thân được chứ? Khi chàng còn nhỏ như nó, không phải chỉ biết oa oa khóc nhè ư "

Tống Nguyệt Minh nghe nàng trách cứ có chút xấu hổ gãi gãi đầu, đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi đó lại có mấy đệ tử mặc áo đen đi vào trong phủ, cung kính chắp tay với y, liền nói: "Đường chủ! Tư Không trưởng lão cho mời!"

"Ừm. Ta biết rồi." Tống Nguyệt Minh dường như đã sớm đoán trước được chuyện này, y cũng không có gì khác thường bồng đứa bé trong ngực trả lại cho Hạ Tử Xuyên, ôn nhu nói với nữ tử: "Nàng cùng Lai nhi vê phòng nghỉ ngơi trước, một lát nữa ta sẽ đến tìm hai mẹ con."

Hạ Tử Xuyên cũng không làm khó đến y, nàng ngọt ngào cười cười, khẽ gật đầu: "Phu quân cứ yên tâm đi đi, thiếp và Lai nhi không sao cả."

Tống Nguyệt Minh mỉm cười, lập tức xoay người lại nhìn thoáng qua mấy môn đồ kia, Hạ Tử Xuyên thuận tiện dẫn y đi ra ngoài viện, từ phía sau nhìn nam nhân trong lòng mình rời đi, đại khái như thế nào cũng không nghĩ ra, nam nhân trong nháy mắt bước ra cửa viện, ý cười trên mặt bỗng nhiên tản đi, giữa hai hàng lông mày chỉ lưu lại sát khí âm lãnh cùng nồng nặc khiến người ta run rẩy. ...

Trong đại điện Linh Lung phủ vẫn quanh quẩn khí tức hắc ám không thể xua đi được, điểm này cho dù ở tháng ba ánh nắng chói chang cũng chưa từng có một chút thay đổi.

Tống Nguyệt Minh cất bước đi vào đại điện, hơi chắp tay với lão nhân ngồi trên đài cao: "Tống Nguyệt Minh bái kiến sư tôn."

"Gặp được Tử Xuyên chưa?" Trên đài vang lên một thanh âm trầm thấp.

"Vâng đã gặp rồi.' Tống Nguyệt Minh đáp lại.

"Ngươi không hài lòng với kinh hỉ mà lão phu chuẩn bị cho mình ư?" Thanh âm kia lại hỏi, ngữ điệu trầm thấp trước sau như một, làm cho người ta khó có thể nghe ra nửa phần cảm xúc dao động từ trong ngữ điệu của lão.

Làm bạn với vua như sống chung với hổ, Tống Nguyệt Minh rất rõ ràng, cho dù giờ phút này mình có nửa phần chần chờ, đều sẽ nghênh đón đến đại kiếp nạn, càng sẽ làm cho tất cả mưu kế của y từ trước đến nay đều đổ sông đổ bể.

Cho nên Tống Nguyệt Minh không chút do dự đáp lại: "Cảm tạ mỹ ý của sư tôn, để cho hai vợ chồng đệ tự có thể đoàn tụ."

Người trên đài trâm mặc một hồi lâu, lão dường như đang cân nhắc Tống Nguyệt Minh đưa ra đáp án như vậy có hợp tâm ý của mình hay không.

Mà trầm mặc như vậy rất nhanh liền làm cho trên trán Tống Nguyệt Minh hiện ra một chút mồ hôi.

"Chuyện Vũ Văn Nam Cảnh lập quốc giáo, ngươi cảm thấy như thế nào." Nhưng cũng may sau vài hơi thở, giọng nói của người trên đài lại vang lên.

Tống Nguyệt Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất tiếng đáp lại: "Đây đương nhiên là chuyện tốt, Linh Lung các có thể trở thành quốc giáo chẳng khác nào trói lại một chỗ cùng triều đình Đại Chu, lúc trước sư tôn hợp tác với Chúc Hiền, cái gọi là khác biệt chính là như thế này sao? Cứ như vậy..."

Thế nhưng Tống Nguyệt Minh mới nói một nửa, đã bị vị Thái thượng trưởng lão kia cứng rắn cắt đứt.

"Ngươi biết ta không hỏi chuyện này."

Thân thể Tống Nguyệt Minh chấn động, sắc mặt hơi biến ảo, y lấy bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ý sư tôn nói là chuyện của Hình Thiên kiếm?"

Lão giả trên đài cũng không để ý Tống Nguyệt Minh có phải đang cố diễn hay không, trong mắt lão nổi lên một trận huyết quang cuồn cuộn, ngữ điệu lại trầm thấp thêm vài phần: "Yêu cầu của Vũ Văn Nam Cảnh rất đơn giản, muốn ta đưa Hình Thiên kiếm về lại Kiếm Lăng. Ngươi nghĩ như thế nào?”

Tống Nguyệt Minh nghe vậy trâm ngâm một hồi, sau đó mới hỏi: "Sư tôn đang lo lắng hành động này của Vũ Văn Nam Cảnh chỉ là vì để cho chúng ta giao ra Hình Thiên kiếm, ngày sau e rằng chim hết cung treo ư?

Lão giả trên đài trâm giọng đáp lại: "Xưa nay đế vương đều là như thế, trước mặt vương nghiệp không có tình cảm thân sơ, chỉ có lợi và hại. Hôm nay nàng lập Linh Lung các ta làm quốc giáo, một khi giao ra Hình Thiên kiếm, vậy chúng ta đối với nàng mà nói chính là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào..."

Nhưng lý do như vậy lại làm cho khóe miệng Tống Nguyệt Minh gợi lên một nụ cười, hắn nhanh chóng nói: "Sư tôn lo lắng nhiều rồi, xin ngài ngẫm lại mà xem, Hình Thiên kiếm kia đã trước sau chém đầu hai vị đế vương, nếu sư tôn ngồi vào vị trí nọ, chỉ sợ cũng không thể an tâm để vật này tồn tại bên cạnh giường."

"Vì sao Vũ Văn Nam Cảnh phải lập Linh Lung các ta làm quốc giáo, cũng không phải hoàn toàn bởi vì kiêng ky Hình Thiên kiếm, cho nên dùng chuyện này bức bách chúng ta, mục đích lớn nhất của nàng là Thiên Sách phủ! Đối với nàng mà nói, Thiên Sách phủ có công ủng lập, cũng được lòng dân thiên hạ, bên trong được quần thần ủng hộ, bên ngoài có mấy chục vạn binh mã Đại Hoàng thành Kiếm Long quan hô ứng, quái vật khổng lồ như thế cũng đã vượt qua Trường Dạ ty năm đó, mà không gì không kịp, đệ tử nghĩ so với Thiên Sách phủ, Hình Thiên kiếm còn lâu mới có thể xem là phiền muộn trong lòng Vũ Văn Nam Cảnh."

"Nàng kiêng ky vật này là bởi vì nó quả thực có được lực lượng đáng sợ, nếu nàng không hề nhắc tới việc này, đệ tử cho rằng càng cần lo lắng dụng ý nàng lập Linh Lung các làm quốc giáo. Nhưng nếu nàng đã đưa ra yêu cầu này, vậy chứng tỏ quyết tâm trong lòng Vũ Văn Nam Cảnh đối với việc nâng đỡ Linh Lung các đối kháng Thiên Sách phủ. Đệ tử cho rằng thay vì nói nàng đang kiêng ky Hình Thiên kiếm, chi bằng nói nàng đang kiêng ky Linh Lung các dưới sự nâng đỡ của nàng sẽ có được lực lượng càng đủ để uy hiếp đến đế vị của nàng so với Thiên Sách phủ."

Tống Nguyệt Minh nói xong lời này, lão giả trên đài kia trâm ngâm một hồi, lại nói: 'Nhưng hôm nay nàng có thể xuống tay với Thiên Sách phủ, ngày mai cũng có thể động võ với Linh Lung các chúng ta, nếu không có Hình Thiên kiếm..."

"Sư tôn hồ đồ a." Chỉ là lão giả còn chưa nói hết, đã bị Tống Nguyệt Minh cứng rắn cắt đứt.

Y nhìn chằm chằm lão giả bởi vì bị cắt đứt lời nói mà sắc mặt âm trâm, thong dong nói: "Một khi Vũ Văn Nam Cảnh nâng đỡ Linh Lung các chúng ta, đến lúc đó Thiên Sách phủ bị diệt như thế nào, khi nào diệt, còn không phải đều do sư tôn định đoạt hay sao, chỉ cần nguyện ý, chúng ta có đủ thời gian để cho bản thân mình trở thành tồn tại cho dù không có Hình Thiên kiếm cũng làm cho Vũ Văn Nam Cảnh kiêng ky không thôi.'

"Tuy nói thỏ chết nấu chó chim hết cung treo, nhưng chỉ cần một ngày chúng ta không cho thỏ chết, không cho chim hết, vậy đối với Vũ Văn Nam Cảnh mà nói, chúng ta vĩnh viễn không có một ngày nấu chó cung treo."

Dường như bị lời nói này của Tống Nguyệt Minh đả động, hồng quang trong mắt lão giả chợt đại phóng, lão nhìn chằm chằm Tống Nguyệt Minh một hồi lâu, sau đó giọng nói mới vang lên lần nữa trong cửa phủ đen kịt này.

"Đã như vậy, ngươi cảm thấy ai hộ tống kiếm này trả lại Kiếm Lăng là ổn thỏa nhất?"

Khi hỏi vấn đề này, ánh mắt lão giả híp lại, trong giọng nói nhìn như cực kỳ tùy ý của lão lại mang theo một cỗ hương vị trêu tức.

Trong lòng Tống Nguyệt Minh hơi chấn động, có chút bất an, cũng có chút sợ hãi, nhưng y sau một lúc chần chờ ngắn ngủi vẫn trâm giọng nói: "Mặc dù sư tôn quyết định trả lại kiếm này, nhưng Hình Thiên kiếm có uy lực thật lớn, xưa nay đã bị nhân sĩ khắp nơi trong giang hồ Đại Chu dòm ngó, nếu rơi vào tay kẻ xấu, sợ sẽ gây họa cho thiên hạ, bởi vậy đệ tử cả gan thỉnh sư tôn cho phép đệ tử tự mình hộ tống kiếm này trở về Kiếm Lăng!"

Dứt lời, Tống Nguyệt Minh lập tức quỳ xuống, ngữ khí trong miệng có thể nói là thành khẩn vạn phần.

Ánh mắt người trên đài lại chớp động, lão cứ trơ mắt nhìn cảnh Tống Nguyệt Minh quỳ dưới chân mình khoảng chừng trăm hơi thở, mới nói: "Nguyệt Minh a, ngươi có biết vì sao trong các mấy vạn đệ tử, vi sư chỉ nhìn trúng một mình ngươi không?”

"Đệ tử không biết, kính xin sư tôn dạy dỗ." Tống Nguyệt Minh cũng không ngẩng đầu lên cao giọng nói.

"Bởi vì ngươi rất thông minh, thông minh hơn so với tất cả mọi người, cho nên ngươi đi làm việc này, sẽ khiến ta rất yên tâm."

Sau khi nghe lời này, Tống Nguyệt Minh đang quỳ rạp trên mặt đất cảm thấy vui mừng tột độ, trong miệng lại cực kỳ cung kính nói: “Đa tạ sư tôn khen ngợi!"

"Ha ha, đi đi, ngày mai ta sẽ an bài ngươi cùng hai vị trưởng lão cùng hộ tống kiếm, trên đường nhất định phải cẩn thận."

"Đệ tử lĩnh mệnh!" Tống Nguyệt Minh đè khác thường trong đáy lòng xuống, khi đó ngẩng đầu lên, chắp tay nói với lão giả.

Dứt lời y đang muốn lui ra, nhưng khi cất bước tới cửa phủ, thanh âm của người trên đài kia lại vang lên: “Nguyệt Minh at"

"Sư tôn còn gì dạy dỗ?" Tống Nguyệt Minh nghi hoặc hỏi.

Khi đó khóe miệng lão giả chợt gợi lên một nụ cười, lão thấp giọng nói: "Đi sớm về sớm, đừng để vợ con ngươi chờ quá lâu.
Bình Luận (0)
Comment