Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 139: Tốt

Chương 139: Tốt Chương 139: TốtChương 139: Tốt

Ngày mai chính là thời gian Trấn Ma tháp mở ra.

Ban đêm mọi người đi ngủ sớm, muốn lấy trạng thái tốt nhất nghênh đón trận đại chiến này.

Từ Hàn lại không thể ngủ, hắn ngồi một mình trên bậc thềm tiểu viện nhìn bóng đêm, bên cạnh Ngao ô đang cuộn thân thể ngủ say, Huyền nhi ngồi xổm trên vai, nghiêng đầu nhìn hắn, dường như đang nghi hoặc Từ Hàn đến tột cùng đang làm cái gì.

Gió đêm mùa xuân thổi qua, khiến đại thụ không biết tên trong viện lắc lư, lá cây phát ra tiếng xào xạc, một hai con chim sẻ trốn trên cành cây làm tổ bị kinh động, phát ra một tiếng hót trong trẻo, sau đó vỗ cánh bay đi.

Huyền nhi mở to hai mắt nhìn hai con chim sẻ kia, nó từ trên vai Từ Hàn nhảy xuống, dường như muốn đuổi theo hai vật nhỏ nọ, nhưng lại nhào vào khoảng không.

Tiểu tử kia không hết hy vọng, vẫn nhìn chằm chằm mấy cây đại thụ kia, tựa như muốn tìm được một hai con cá lọt lưới.

"Ngươi có chuyện đang gạt chúng ta." Lúc này một giọng nói chợt vang lên.

Dường như nghe ra thân phận chủ nhân thanh âm này, Huyền nhi xưa nay không sợ trời không sợ đất, bộ lông trên người lập tức dựng thẳng lên, trốn tránh ôn thần nhanh chóng chạy về sân sau Từ Hàn, trong lúc đó còn dùng thân thể Ngao ô làm bàn đạp, giãm lên đầu nó nhảy lên. Ngao ô như trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn chung quanh, dường như là đang nghi hoặc kẻ nào phá mộng đẹp của nó và cô vợ trẻ.

Từ Hàn cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn đang đi về phía mình, hắn mỉm cười, nhưng vẫn không đáp lại.

"Ta nghĩ chúng ta là bằng hữu." Thiếu nữ ngồi vào bên cạnh Từ Hàn, còn thuận tay sờ sờ đầu Ngao ô, nhưng Ngao ô lại giống như cực kỳ sợ hãi nàng, vội vàng kẹp đuôi chạy vào nội viện, đi tìm Huyền nhi.

"Chúng ta đương nhiên là bằng hữu." Từ Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc gần như biểu thị rõ ràng "ta tức giận, ta rất mất hứng" của Phương Tử Ngư, lúc đó nhẹ giọng nói.

"Từ khi quen biết ở Linh Lung các, ta đã biết ngươi rất khác. Tựa như... Nói đến đây, Phương Tử Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhưng suy tư nửa ngày cũng không nghĩ ra một từ văn hoa để hình dung chính xác tâm tình của mình, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, buồn bực nói: "Giống như họ Trần, rất khác."

Từ Hàn nghe vậy hơi sửng sốt, nhẹ giọng nói: "Trần huynh có lẽ cũng có lý do bất đắc dĩ của mình, dù sao ngồi vào vị trí kia, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ."

"Ừm”" Phương Tử Ngư lắc đầu: "Ta không trách hắn."

"Hắn chưa bao giờ hứa hẹn gì với ta, mọi thứ đều là riêng ta tình nguyện, ta chỉ không rõ..." Nói đến đây, Phương Tử Ngư dừng lại, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Từ Hàn, nói: "Ta chỉ là không rõ, chúng ta rõ ràng là bằng hữu, rõ ràng các ngươi có thể phấn đấu quên mình vì ta, thế nhưng khi chuyện rơi vào trên người các ngươi, không ai trong các ngươi chịu nói cho ta biết? Không phải bằng hữu nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Không phải ngươi vì ta xông pha khói lửa, ta vì ngươi vạn chết không từ ư? Tất cả các người đều như vậy, nhưng đổi lại ta... không công bằng..."

Thiếu nữ nói ra những điều này, khuôn mặt đan xen bối rối và hoang mang.

Từ Hàn cũng không biết làm thế nào cho phải, chuẩn xác mà nói, hắn không biết nên đáp lại sự quan tâm của Phương Tử Ngư như thế nào.

Hắn có chút không quen với quan tâm như vậy, hoặc có thể nói, một số kinh nghiệm làm cho hắn theo bản năng từ chối loại quan tâm như thế.

"Yên tâm, ta sẽ giải quyết được." Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn chỉ có thể nói như vậy.

Phương Tử Ngư nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Từ Hàn một cái, rồi lại có chút nhụt chí, nàng cũng hiểu được, cho dù là Diệp Hồng Tiên hay Tần Khả Khanh tự mình thuyết phục cũng không cách nào thay đổi quyết định của thiếu niên này, huống chỉ là nàng.

Cho nên nàng chỉ có thể thở dài, nói: "Ta hy vọng ngươi có thể hiểu chúng ta là bằng hữu, ngươi cũng không phải tự mình đối mặt với tất cả mọi chuyện, mặc kệ người khác đối xử với ngươi như thế nào, nhưng trên thế giới này, ngươi không cô đơn." Nói đến đây, khóe mắt Phương đại tiểu thư lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nàng chỉ vào sống mũi Từ Hàn, lớn tiếng nói: "Họ Từ, ngươi nhớ kỹ, dù chân trời góc biển, ngươi luôn có Phương tỷ tỷ che chở cho mình!"

Từ Hàn nhìn bộ dáng của thiếu nữ, khóe miệng cũng không tự giác gợi lên một nụ cười, hắn nói: "Được, ta nhớ kỹ”...

"Ngươi nói lại lần nữa!" Lưu Đinh Đương đặt chén sứ chứa đầy nước canh trong tay lên bàn, nước canh trong chén lay động, bắn tung tóe ra chung quanh.

Nhưng nàng vẫn như chưa phát hiện, trợn to tròng mắt, phớt lờ nhìn chằm chằm Quảng Lâm Quỷ ở bên cạnh.

Tại Long Môn hội, Quảng Lâm Quỷ trong mắt mọi người giống như Ma thần xuất thế, nhưng vào giờ phút này lại giống như là đứa bé chột dạ, rụt cổ, trong miệng thật cẩn thận nói: "Ngày mai... ta chỉ đi một mình là được...'

Lời này nói ra, trong đôi mắt to đen láy của Lưu Đinh Đương lập tức có lệ quang bắt đầu khởi động.

Nàng gần như nghẹn ngào, lấy bộ dáng cô vợ nhỏ ủy khuất bị người bội tình bạc nghĩa nói: "Ngươi không cần ta, ngươi không có lương tâm!"

Tiểu hòa thượng có chút ngây ngốc, càng có chút luống cuống tay chân.

Hắn vội vàng giải thích: "Ngày mai ở Trấn Ma tháp sẽ có rất nhiều người, đến lúc đó ta cần phải đi vào trong tháp, không thể để ý đến ngươi, ta sợ..."

"Sợ cái gì mà sợ! Ta một người còn sống sờ sờ, chắc chắn vứt bỏ không được, huống hồ từ sau khi ta được hòa thượng kỳ quái kia cứu, khí lực thân thể không biết lớn hơn bao nhiêu so với trước kia, ngươi yên tâm đi." Lưu Đinh Đương nói xong dường như vì chứng minh bản thân mình nói không sai, còn vung nắm đấm của mình lên.

Quảng Lâm Quỷ thấy nàng như thế, không khỏi cười khổ lắc đầu, hắn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng khi đó Lưu Đinh Đương bên cạnh dường như nhìn thấu ý đồ của hắn, nàng nhanh chóng vươn tay ôm lấy cánh tay Quảng Lâm Quỷ, không ngừng lay động: "Cầu xin ngươi, dẫn ta đi đi, ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi, không đi loạn chung quanh đâu, một mình ta ở chỗ này thật nhàm chán!"

Quảng Lâm Quỷ đại khái không có một chút chống cự nào đối với thiếu nữ nũng nĩu, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: "Vậy trước khi ta đi ra, ngươi cũng không được đi lung tung!"

"Ừm!" Thiếu nữ đạt được đáp án mình muốn vội vàng gật đầu. Dường như cảm thấy làm như vậy còn chưa thể biểu đạt niềm vui của mình giờ phút này, nàng lại ma xui quỷ khiến tiến đến bên cạnh khuôn mặt Quảng Lâm Quỷ, giống như chuồn chuồn đạp nước khẽ chạm một cái lên gò má đối phương. "Ngươi!" Nụ hôn thoáng qua kia làm cho Quảng Lâm Quỷ giống như bị điện giật, thân thể chấn động mới muốn nói cái gì đó, nhưng thiếu nữ đã đứng lên nhanh chóng chạy khỏi cửa hàng mà bọn họ ngồi.

Quảng Lâm Quỷ vội vàng trả tiền, sợ một mình thiếu nữ ở trên đường xảy ra chuyện, liên bước nhanh vê phía đối phương rời đi.

Nhưng vừa mới bước chân ra, đi qua một góc đường, đã thấy thiếu nữ đang híp mắt, chắp tay, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hắn từ xa.

Quảng Lâm Quỷ sửng sốt, vậy mà sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn nghĩ đến nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước vừa rồi, nhìn thiếu nữ ý cười như hoa trước mặt.

Trong đầu tựa như có một số hình ảnh cực kỳ xa lạ, nhưng không hiểu sao lại quen thuộc đang nhanh chóng hiện lên.

Hắn nhìn thấy một tòa mộ cổ thâm sơn, một vị hòa thượng trẻ tuổi đắm chìm trong dâng hương, sắc mặt yên lặng, khoanh chân chắp tay, miệng niệm Phật hiệu. Một nữ tử dung mạo mơ hồ đi tới trước mặt hòa thượng kia. Nàng hỏi gã: "Đông Quân huynh, tại sao hòa thượng không thể kết hôn?"

"Bởi vì lục căn không tịnh, khó thành Phật Đà."

"Tại sao nhất định phải thành Phật Đà?"

"Bởi vì không thành Phật Đà, khó độ chúng sinh."

"Vậy tại sao phải độ chúng sinh?”

"Bởi vì chúng sinh đêu khổ, không độ, trong lòng không cam tâm, Phật tâm cũng không chịu được."

"Vậy tại sao huynh không độ muội? Muội không phải là chúng sinh sao?"

Hòa thượng câm lặng, cúi đầu trâm mặc, chỉ có thể khẽ niệm Phật hiệu, không dám nhìn vào con ngươi lóe sáng của nữ nhân. ....

Hắn lại nhìn thấy một tòa thành trì phồn hoa, hòa thượng trẻ tuổi sau khi giảng đạo xong, nhìn theo tín đồ dần dần đi xa, lúc này mới đứng dậy.

Nữ tử kia không biết từ nơi nào chạy tới, vẻ mặt tươi cười đứng ở trước mặt hòa thượng: "Đông Quân ca ca."

Nàng khẽ gọi như thế, hòa thượng đối mặt với trăm vạn tín đồ cũng chưa từng biến sắc, lúc này thân thể đột nhiên hơi run lên, gã vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Nữ tử thấy thú vị, lại hỏi: 'Muội vừa mới nghe xong Đông Quân ca ca nói về Phật pháp, đều nhớ kỹ trong lòng nhưng vẫn không hiểu lắm, huynh có thể dạy muội một lần nữa không?”

Hòa thượng trẻ tuổi cúi đầu rũ lông mày, làm một lễ Phật nói: "Lần giảng pháp ngày hôm nay đã chấm dứt, thí chủ có tâm ngày mai trở lại là được."

"Nhưng nếu ngày mai muội vẫn nghe không hiểu?"

"Thế thì ngày mốt lại đến..."

"Vậy nếu đến ngày mốt muội vẫn không hiểu thì làm thế nào?"

Hòa thượng nhíu nhíu mày, gương mặt tu luyện nhiều năm không chút sợ hãi khi đó lại nổi gợn sóng, gã nói: "Chỉ sợ thí chủ vô duyên với ngã Phật..."

Lời vừa nói ra, hòa thượng liên biến sắc, gã đã động giới...

Nhưng nữ tử lại không hề cảm nhận được, chỉ cảm thấy hòa thượng không vui, nàng tiếp tục nói: "Không phải nói mỗi người đều có thể thành Phật sao? Không phải nói muốn độ chúng sinh ư? Huynh không độ được muội, làm sao có thể độ chúng sinh?"

Hòa thượng lần thứ hai á khẩu không nói nên lời, lúc này đây gã trâm ngâm một lúc lâu, cuối cùng nói: "Bần tăng biết, nếu thí chủ có tâm sau mỗi buổi chiều đều có thể đến thiền viện, ta đương nhiên sẽ giải nghi Phật pháp vì thí chủ...' Nói đến đây, hòa thượng dường như có chút chột dạ, lại bổ sung: "Chỉ là Phật pháp.”

Nữ tử lập tức nở nụ cười, nàng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Đông Quân ca ca yên tâm, muội nhất định sẽ đến đúng giời"

Trong bức tranh mơ hồ, Quảng Lâm Quỷ vẫn không thấy rõ dung mạo nữ tử, nhưng không hiểu sao lại cho rằng bộ dáng nữ tử kia khi cười rộ lên, nhất định là rất đẹp. ...

Hình ảnh lại xoay chuyển.

Hòa thượng cưỡi trên bạch mã, gã muốn thúc giục tuấn mã dưới phi nước đại mà đi, tựa như đang sợ hãi cái gì đó. Nhưng con ngựa xưa nay nhu thuận lại do dự không tiến lên ở cửa thành.

Cho nên điều hòa thượng này sợ nhất cuối cùng đã đến.

Nữ tử leo lên đầu thành, nước mắt lưng tròng nhìn gã, lớn tiếng hô: "Đông Quân ca ca, nếu có kiếp sau, cưới muội có được không?”

Hòa thượng không quay đầu lại, cũng không dám làm như vậy.

Hắn có chút nôn nóng võ võ con ngựa, con ngựa kia rốt cục đọc hiểu được tâm tư của chủ nhân, sau khi khịt mũi một cái đã cong vó bỏ chạy.

Hòa thượng không đưa ra câu trả lời của mình.

Nhưng Quảng Lâm Quỷ lại giống như nghe thấy một thanh âm, giống như hòa thượng kia thầm nói, lại giống như tiếng lòng của chính hắn.

Đó là một chữ đơn giản đến cực hạn, cũng là một chữ chắc chắn muôn đời không đổi.

Hắn nói, hoặc hòa thượng kia nói, Tốt."...

"Này tiểu hòa thượng, sao ngươi lại ngẩn người vậy?" Lúc này, giọng nói của Lưu Đinh Đương chợt truyên đến, kéo suy nghĩ của Quảng Lâm Quỷ từ trong những hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện kia trở về.

"Hả? Không có gì...' Quảng Lâm Quỷ như trong mộng mới tỉnh nói.

"Nhất định là mấy ngày nay quá mệt mỏi." Lưu Đinh Đương không nghi ngờ gì đối phương, ngược lại có chút đau lòng nói, nàng vươn tay, lau mồ hôi không biết đã hiện lên trên trán từ lúc nào, còn khẽ lẩm bẩm: "Đợi đến khi ngươi lấy được thuốc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm một chỗ cảnh quan tươi đẹp, hai chúng ta an bình sống qua ngày được chứ?"

Quảng Lâm Quỷ nhìn Lưu Đinh Đang vẻ mặt chuyên chú giúp mình lau mồ hôi, gương mặt mơ hồ trong đầu đột nhiên chồng lên bộ dáng của thiếu nữ trước mắt.

Hắn ma xui quỷ khiến vươn tay ra, nắm lấy tay thiếu nữ trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.

Thiếu niên nhìn thiếu nữ, một lần nữa sử dụng giọng điệu chắc chắn đến tận cùng để nói.

"Tốt"
Bình Luận (0)
Comment