Chương 140: Quật Mộ nhân
Chương 140: Quật Mộ nhânChương 140: Quật Mộ nhân
Vẫn là bãi đất trống đại hội Chấp Kiếm nhân.
Các Chấp Kiếm nhân mới được tập trung ở đây.
Đám người tự giác xôm tụ thành từng nhóm, đây là người ở trong hoàn cảnh không quen thuộc theo bản năng ôm đoàn, mà ôm đoàn như vậy làm cho mấy thân ảnh có vẻ đặc biệt chói mắt ở trong đám người này.
Ví dụ như mấy vị hắc mã trên Ngân chấp bảng, cũng không có bất kỳ nhân vật giang hồ nào ở Đại Hạ quen biết, bản thân dường như cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ thứ gì, hơn nữa ra tay tàn nhẫn ở Long Môn hội, gân như đã viết câu người lạ chớ tới gần lên mặt.
Đồng dạng gặp phải chuyện này còn có tiểu hòa thượng cùng Lưu Đinh Đương, thế nhưng vẻ mặt hai người này lại cực kỳ thoải mái, Lưu Đinh Đương lôi kéo tiểu hòa thượng chỉ chỉ nơi này, nhìn một chút nơi kia, thay vì nói là đến tham gia Trấn Ma tháp, chi bằng nói càng giống như đang du sơn ngoạn thủy hăng say thích ý.
So với hai nhóm người này, tình cảnh của đám người Từ Hàn lại càng vi diệu hơn.
Bọn họ đương nhiên được coi là hạng người giang hồ Đại Hạ kinh diễm nhất trong đại hội Chấp Kiếm nhân lần này.
Chỉ là kinh diễm như vậy lại kèm theo giết chóc khiến người ta run sợ.
Từ Hàn dùng sức một mình tàn sát ba vị cường giả Đại Diễn cảnh, hơn nữa còn ở dưới mí mắt Chấp Kiếm nhân, mà làm cho người ta cảm thấy đáng sợ không thôi chính là hắn mới có tu vi Thiên Thú cảnh.
Loại trận chiến vượt cấp này không phải chưa từng xảy ra, dù sao mỗi thời đại đều có thiên kiêu chỉ tử, tựa như mặt trời tháng ba làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng liên tục vượt qua hai cảnh giới, lấy một địch ba, chuyện như vậy ít nhất trong nhận thức của mọi người là chưa bao giờ có.
Bởi vậy ánh mắt mọi người nhìn về phía Từ Hàn đại khái là vừa kính vừa sợ, kính chính là vì thiếu niên này sát phạt quả quyết, dám xé rách da mặt với Xích Tiêu môn đã sớm không được lòng người kia, sợ chính là thiếu niên này thiên tư trác tuyệt, đã như yêu quái.
Thế nhưng bất kể người bên ngoài nghĩ thế nào, Từ Hàn cũng không quan tâm. Trong lòng hắn rất rõ ràng, sở dĩ mình có thể tàn sát đám người Lữ Hậu Đức như thế, chỉ dựa vào cánh tay phải của mình mà thôi.
Mà trên thực tế trong thời gian ngắn Từ Hàn không cách nào vận dụng cánh tay này, nếu mạnh mẽ làm như thế, lực lượng trong cánh tay Yêu cắn trả sẽ mang đến cho hắn phiền toái thật lớn.
Tuy Ngụy tiên sinh đã dạy cho hắn pháp môn luyện hóa cánh tay Yêu, hắn cũng thực sự làm thành công, nhưng khoảng cách hoàn toàn luyện hóa còn có một chặng đường rất dài. Trong cánh tay Yêu này có tổng cộng chín quả Yêu huyệt, thông qua một quả là có thể thu được một tầng uy năng, cũng có thể dùng một lần không tổn hao gì. Từ Hàn dựa vào hơn mười ngày khổ tu, đả thông thành công hai quả Yêu huyệt, một quả dùng để đánh chết vị Phùng Thống Chính kia, cũng chính là trưởng lão của Xích Tiêu môn dẫn vài vị đệ tử tinh nhuệ tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân, quả thứ hai thì dùng để đánh chết đám người Lữ Hậu Đức.
Mà sau khi trở lại Hoành Hoàng thành, Ngụy tiên sinh lại đả thông một quả Yêu huyệt cho hắn,
Mà một quả này hắn cũng đã dùng hất... Tóm lại, Từ Hàn giờ phút này đã trở về trạng thái lúc trước, thế nhưng hắn đương nhiên sẽ không sửa chữa cái nhìn của những người ngoài này đối với mình, dù sao có thể làm cho người ta kính sợ, sẽ tránh được rất nhiêu phiền toái cùng rình mò không cần thiết đối với hắn.
Giờ phút này hắn đang nhẫn nại giảng giải mọi thứ về Trấn Ma tháp cho Yến Trảm cùng Phương Tử Ngư nghe, đương nhiên những nội dung này đều là hắn nghe được nguyên vẹn từ chỗ Nguyên Tu Thành, theo hắn nghĩ sau khi Trấn Ma tháp được mở ra, người phụ trách chắc chắn cũng sẽ giảng giải cho mọi người, hắn cũng không lo lắng cho Yến Trảm, thế nhưng Phương Tử Ngư vốn tính tình tùy tiện khiến hắn có chút không yên lòng, không thể không giảng giải một phen thật kỹ cho đối phương nghe.
Mà đúng lúc này, trong đám người lại đột nhiên nổi lên xôn xao, đám người Từ Hàn cũng thu hồi thảo luận của chính mình, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại.
Đã thấy vị các chủ Chấp Kiếm các dáng người cồng kênh có chút đáng sợ kia cùng một vị hòa thượng gầy gò tuổi tác đã qua bảy mươi sóng vai đi đến, phía sau bọn họ là rất nhiều Chấp Kiếm nhân bao gồm cả Nam Cung Tĩnh ở bên trong cùng với một đám hòa thượng thần sắc yên lặng mặc tăng bào màu xám tro.
"Lão hòa thượng kia chính là Phương trượng của Long Ẩn tự, Bất Khổ đại sư, tuổi tác của lão rất lớn, tương truyền là Phật sống được chân truyền của vị quốc sư Đại Hạ Lý Đông Quân kia." Thấy đám người này đi tới, Yến Trảm bên cạnh Từ Hàn vội vàng tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói.
Từ Hàn khẽ gật đầu, nhìn lão hòa thượng kia một cái, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mà đám người cũng tự giác tách ra, nhường cho Tiêu Nhiêm cùng với vị Đại sư Bất Khổ kia một con đường.
Mọi người cất bước mà vào, trực tiếp đi đến trung tâm bãi đất trống, khi đó Tiêu Nhiêm cùng vị lão hòa thượng kia liếc nhau, đám Chấp Kiếm nhân phía sau liền trào ra, bức lui đám người, còn không đợi những người ở đây hiểu được chuyện gì xảy ra, những tăng nhân do Bất Khổ đại sư mang đến kia lại đột nhiên kết ra một hình tròn ở phía sau bọn họ. Sau đó những tăng nhân nọ đồng loạt khoanh chân ngồi xuống, một đám sắc mặt yên lặng, hai tay khép lại trước ngực, miệng niệm kinh Phật, từng luồng ánh vàng bắn ra, mọi người tuy nghe không hiểu Phật hiệu kia, cũng nhìn không rõ kết giới này, chỉ cảm thấy trong nháy mắt kia, có một cỗ khí thế uy nghiêm phiêu đãng ra, làm cho người ta sinh lòng kính sợ.
Mà sau mấy hơi thở, một tượng Phật màu vàng khổng lồ ngôồi trên đài sen đột nhiên xuất hiện trong kết giới hình tròn do những tăng nhân kia kết thành.
Chỉ thấy tượng Phật kia có bảo tướng trang nghiêm, quanh thân tràn đầy ánh vàng chói mắt, một tay của nó chậm rãi vươn ra, vỗ vào mặt đất kia một cái.
Âm ầm!
Một tiếng động rầm rầm nổ tung.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tòa tháp sắt khổng lồ khi đó chậm rãi từ dưới lòng đất mọc lên, xuyên qua pho tượng Phật kia, hiện lên trước mắt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều chấn động, cũng đại khái phục hồi tỉnh thần lại, thì ra cái gọi là Trấn Ma Tháp kia vậy mà giấu ở trong bãi đất trống này.
Tháp cao khoảng chừng trăm trượng, do hàn thiết đúc thành, mặt trên phủ đây các loại xích sắt, thỉnh thoảng có một ít tiếng Phạn khó hiểu xuất hiện, lại chợt lóe rồi biến mất, hiển nhiên là có đại năng khắc phong ấn trên đó, mà thân tháp từ một khắc hiện lên đã có một cỗ Yêu khí đáng sợ cũng bắt đầu khởi động, tràn ngập toàn trường.
"Đây chính là Trấn Ma tháp!" Lúc này, vị Nam Cung Tĩnh kia đi tới trước tháp, nhìn quanh vẻ mặt khiếp Sợ của mọi người ở đây, cao giọng nói.
"Tháp này chính là tiên hiên vì phong ấn đại ma mà đúc thành, tháp chia làm mười tầng, trong đó tồn tại các loại huyễn mai"...
Lời Nam Cung Tĩnh nói đại khái là chuyện Từ Hàn nghe được từ chỗ Nguyên Tu Thành, cũng không có quá nhiều khác biệt, thế nhưng có một số chỉ tiết lại là thứ Nguyên Tu Thành chưa nói.
Thí dụ như một khi tiến vào trong tháp, mọi người đều sẽ bị truyền tống đến một chỗ nào đó trong tâng thứ nhất, mà tòa tháp này mặc dù nhìn qua không quá mười trượng, nhưng bên trong lại to lớn vô cùng. Khi hấp thu đủ bản nguyên Yêu lực, tu sĩ sẽ bị truyền tống đi ra, hơn nữa mỗi một tầng đều chỉ có thể tiến không thể lùi, cho nên mỗi tu sĩ đều cần căn cứ năng lực của mình lựa chọn tầng thích hợp để đánh chết Huyễn Ma thu hoạch Yêu lực.
Mà những bản nguyên Yêu lực này rất có thể chính là một trợ lực thật lớn cho mọi người ở ngày ngày đăng lâm Tiên cảnh.
Nghe được những lời này, ánh mắt mọi người ở đây đều tỏa sáng, dù sao Trấn Ma tháp này có thể nói là một trong những mục đích chủ yếu nhất mà đại đa số mọi người ở đây tham dự đại hội Chấp Kiếm các này.
Không chỉ có những Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng này, cho dù đám người Nam Cung Tĩnh khi đó sắc mặt cũng kích động, dù sao bọn họ đã tham gia Chấp Kiếm các nhiều năm, lúc trước bởi vì một ít quy định, cần đủ công tích mới có thể thu hoạch tư cách tiến vào Trấn Ma tháp, mà hiện giờ nếu Chấp Kiếm nhân mới tấn thăng đều có thể tiến vào, Tiêu Nhiêm đương nhiên không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia, bởi vậy mọi người bao gôm cả Nam Cung Tĩnh đều được phép cùng tiến vào Trấn Ma tháp lân này.
Theo lệnh của Nam Cung Tĩnh, mọi người liền xếp hàng xong, bắt đầu đi vào tòa Trấn Ma tháp được giang hồ Đại Hạ coi là Thánh địa kia. ...
"Ai, lão lừa trọc, có phải ngươi cùng tiểu tử Lý Du Lâm kia lừa gạt ta hay không?" Nhìn vị tiểu hòa thượng trong đám người kia, Tiêu Nhiêm đứng ở xa xa đột nhiên tiến đến bên tai lão hòa thượng cúi đầu rũ lông mày bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
"A Di Đà Phật. Người xuất gia không nói dối, Tiêu thí chủ nói như vậy có ý gì?" Lão hòa thượng nghe vậy lại tụng một tiếng kinh Phật, đầu cũng không ngẩng lên đáp lại.
Các chủ đại nhân tai to mặt lớn không thích hòa thượng này biết rõ còn cố hỏi, bộ dáng giả bộ hồ đồ.
Y nhíu nhíu mày, chỉ vào tiểu hòa thượng trong đám người kia nói: 'Lão lừa trọc, ngươi nhìn rõ ràng cho ta, tên kia là ai?”
Lão hòa thượng vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn tiểu hòa thượng kia một cái, Quảng Lâm Quỷ còn chưa bước vào trong tháp lúc đó tựa như có cảm giác, cũng quay đầu nhìn về phía nơi lão hòa thượng ở. Khi đó trong con ngươi bình tĩnh của lão hòa thượng đột nhiên biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng, lão thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Người có duyên mà thôi."
"Đừng lừa gạt ta! Có phải Lý Đông Quân chưa chết không?" Tiêu Nhiêm vung ống tay áo lên, dứt khoát trực tiếp làm rõ đề tài, thẳng thắn hỏi.
"Quốc sư quy ẩn nhiều năm, xưa nay chỉ có liên lạc với bệ hạ, Tiêu thí chủ lẽ thẳng khí hùng bức hỏi bân tăng, chi bằng đi hỏi bệ hạ một chút xem." Lão hòa thượng lần thứ hai khôi phục bộ dáng lạnh nhạt mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mở miệng đáp lại.
Tiêu Nhiêm càng lúc càng nhìn không vừa mắt bản lĩnh đẩy bóng của lão gia hỏa này, y bĩu môi: "Ta đã sớm đi tìm tiểu tử họ Lý kia, hắn cũng xưng bệnh không chịu gặp..."
Nói đến đây, Tiêu Nhiêm cố ý dừng một chút, ánh mắt y lại trực tiếp dừng trên mặt lão hòa thượng, ý đồ nhìn ra cái gì đó từ trên mặt đối phương. Nhưng lão gia hỏa này sống nhiều năm như vậy, tâm tính đương nhiên rất cao, giờ phút này vẫn một bộ dáng không liên quan đến mình.
Tiêu Nhiêm thấy thế, trong lòng cười lạnh, thâm nghĩ xem ngươi còn có thể giả vờ đến khi nào.
Khi đó khóe miệng y gợi lên một nụ cười chế nhạo, lại nói: "Ngươi cũng biết, ta là người tính tình thẳng thắn, đầu toàn cơ bắp, hắn càng không nói cho ta, ta càng muốn biết rõ ràng."
"Cho nên mấy ngày trước ta liền đi tới cái miếu rách kia, tìm được ngôi mộ viết mộ quốc sư Đại Hạ - Lý Đông Quân."
Dường như là dự cảm được cái gì đó, cơ bắp trên mặt lão hòa thượng hơi co giật, nhưng trong miệng vẫn nói: "Nếu đã tìm được mộ, vậy nên để cho hắn nhập thổ vi an."
"Đó là đương nhiên." Tiêu Nhiêm nhìn lão hòa thượng cố gắng trấn định, trong lòng càng thêm vui mừng,'Nhưng ta lại nghĩ, nếu quốc sư đại nhân không chết, lập mộ này không phải là nguyền rủa lão nhân gia sao? Cho nên a, ta liền..."
Nói đến đây, Tiêu Nhiêm lần thứ hai ngừng lại, có chút hứng thú nhìn về phía lão hòa thượng ở một bên. Chỉ thấy lão hòa thượng tuy rằng vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn, nhưng lỗ tai dựng thẳng kia hiển nhiên đã cực kỳ quan tâm hành vi của y.
"Cho nên a, ta đã đào ngôi mộ kia lên một lần."
"Đoán xem? Không có gì trong ngôi mộ đói!"
Cơ bắp trên mặt Bất Khổ đại sư xưa nay đức cao vọng trọng lại co giật một trận, lão rốt cuộc không giữ được vẻ trấn định của mình, trợn to tròng mắt, nhìn Các chủ đại nhân vẻ mặt tràn đầy nụ cười tỉ tiện, chỉ vào mũi liền mắng: "Tiêu mập mạp! Ngươi dám khai quật mộ sư tôn của tal!!"